Chương 721 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 721 PHÙ SA KHÔNG CHẢY RUỘNG NGOÀI guyễn Tích Thời khẽ cau mày lại: "Sao vậy?” Joe vẫn còn hơi ngẩn ra, vài giây sau ông ta mới hoàn hồn: "Không có gì...


Chỉ là tôi đang nghĩ về cái tên cô vừa nói mà thôi.” Nguyễn Tích Thời nhìn ông ta, đôi mắt cô trong veo như nước hồ thu: "Vậy ông có nghe qua chưa?" “Chưa.” Lần này Joe trả lời rất nhanh.


Hàng mi Nguyễn Tích Thời khẽ rung.


Tuy ông ta trả lời rất nhanh nhưng tròng mắt lại đảo lia lịa không ngừng.


Những biểu cảm nhỏ nhặt đó không lừa được ai.


Ông ta đang nói dối!


Vậy là Joe biết Tiêu Ngạn Cẩn!


Tim Nguyễn Tích Thời đập thình thịch.


Cô không ngờ mình lại nhanh có được đầu mối mới như vậy.


Thế nhưng xem cái vẻ chối đây đẩy của Joe, e là ông ta sẽ không dễ dàng nói cho cô biết.


Chẳng lẽ, Tiêu Ngạn Cẩn có quan hệ gì với ông ta, hay là trong Bách Lạc Môn có bí mật gì liên quan đến Tiêu Ngạn Cẩn?


Nguyễn Tích Thời thầm ngẫm nghĩ nhưng tạm thời, cô sẽ không hỏi thêm nữa.


Joe tiễn Nguyễn Tích Thời rời khỏi Bách Lạc Môn.


Ông ta nhìn bóng lưng cô đi xa rồi đứng ngây ra ở cửa một lúc lâu không nhúc nhích.


Về mặt ông ta rối rắm khó tả: "Tiêu Ngạn Cẩn...


Sao lại là ông ấy nữa?” Ông ta khẽ lầm bẩm nhưng những lời nói thoảng bên môi đó nhanh chóng bị gió thổi bay đi mất.


Trên đường về, Nguyễn Tích Thời ghé qua phòng khám Huệ Dân.


Cô dùng cách tương tự để phá giải huyền thuật trên người bác sĩ Du rồi mới kể cho bà ấy nghe ngọn ngành sự việc.


Bác sĩ Du nghe mà lạnh cả người: "Kinh khủng quá, sao lại có chuyện quái gở.


như vậy được?” Bà ấy chỉ là một bác sĩ bình thường, dĩ nhiên chưa từng tiếp xúc với thứ Huyền thuật này.


"Theo như cháu nói, nếu vẫn kẻ còn biết thứ Huyền thuật xấu xa đó, chẳng phải sẽ còn người gặp nạn à?" Bác sĩ Du cau mày: "Cũng không thể để một mình cháu cứu người được.


Đất thành Vân này có biết bao nhiêu người, một mình cháu làm sao cứu xuể?" Lời của bác sĩ Du lại gợi ý cho Nguyễn Tích Thời.


Theo lời Đinh Mạnh Chân, vẫn còn người khác bị dùng làm vật chứa, vậy thì những người bị hút mất sinh khí chắc chắn không chỉ có họ.


Đinh Mạnh Chân hay lui tới những chốn ăn chơi, lại thêm sức khỏe không tốt nên đến phòng khám Huệ Dân khám bệnh, vì thế mà mấy vũ nữ ở Bách Lạc Môn và bác sĩ Du mới vô tình bị hút mất sinh khí.


Vậy những người khác bị mất sinh khí, có phải cũng liên quan đến những kẻ bị dùng làm vật chứa này không?


Nguyễn Tích Thời tìm ra được hướng suy nghĩ mới.


Bác sĩ Du vì mất nhiều sinh khí hơn Bạch Kỳ Quân nên không thể khỏe lại ngay lập tức như Bạch Kỳ Quân được.


Nguyễn Tích Thời dặn dò bác sĩ Du nghỉ ngơi nhiều hơn, sau đó không làm phiền bà ấy nữa.


Ra khỏi phòng khám, Nguyễn Tích Thời thấy Từ Nhụy đang đứng ngoài cửa.


Hai bàn tay nhỏ đang xoắn vào nhau, cô bé thấy cô ra thì bước tới: "Chị Nguyễn ơi, mẹ em sao rồi ạ?" Nguyễn Tích Thời xoa cái đầu nhỏ của cô bé: "Mẹ em không sao rồi, nghỉ ngơi thêm mấy hôm nữa là khỏe hẳn thôi." “Vậy thì tốt quá!” Gương mặt nhỏ nhắn của Từ Nhụy lập tức rạng rỡ niềm vui, cô bé ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tích Thời và cười tươi như hoa: "Chị Nguyễn đúng là thần y.


Chị lợi hại thật” “Cha mẹ em mới là bác sĩ giỏi.” Nguyễn Tích Thời cười khẽ nói.


“Mọi người đều giỏi hết!” Từ Nhụy miệng lưỡi ngọt ngào, giọng nói còn mềm mại dễ thương: "Em nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi như mọi người!” “Vậy Tiểu Nhụy phải cố gắng lên nhé." Nguyễn Tích Thời nói.


“Dạ” Từ Nhụy gật đầu lia lịa, lại như nghĩ ra điều gì nên nhìn trái nhìn phải.


Sau đó cô bé bí mật kéo Nguyễn Tích Thời sang một bên: "Chị Nguyễn ơi, em có chuyện này muốn nói với chị.” Nguyễn Tích Thời nhìn cô bé đầy thắc mắc.


“Hai hôm trước, lúc em mang cơm cho cha ở phòng khám ngoài, em nghe có người đến tìm cha nói là nhà có người bệnh nặng không đi được, nhờ cha đến nhà khám bệnh, còn nói sẽ trả công chừng này này!” Từ Nhụy xòe bàn tay nhỏ, huơ huơ trước mặt Nguyễn Tích Thời.


"Vậy cha em có đi khám không?" Nguyễn Tích Thời không hiểu Từ Nhụy nói với mình chuyện này để làm gì nhưng cô vẫn hỏi theo lời cô bé kể.


Từ Nhụuy thở dài, cái đầu nhỏ lắc lắc: "Không ạ, cha nói ở đây còn nhiều người bệnh lắm, với lại mẹ còn đang ốm, cha không đi được, nên từ chối người ta rồi” Cô bé tỏ vẻ tiếc nuối: "Mà nhiều tiền lắm đó chị, bằng tiền học phí mấy năm của em với chị cả em cộng lại luôn.


Uổng quá đi mất!” Cô bé nói rồi hai mắt lại sáng lên nhìn Nguyễn Tích Thời: "Chị Nguyễn, hay là chị đi thử xem.


Chị chữa bệnh giỏi như vậy, chắc chắn sẽ chữa được cho người đó!” Lúc này Nguyễn Tích Thời mới hiểu cô bé này có ý nghĩ làm gì.


Cô dở khóc dở.


cười nói: "Người ta có mời chị đâu.” “Để em dẫn chị đi.


Người đó gặp em rồi, em sẽ nói chị cũng làm ở phòng khám Huệ Dân!" Từ Nhụy đã suy nghĩ xong cả rồi.


Nguyễn Tích Thời hơi do dự nhưng nhìn vẻ mong đợi của Từ Nhụy, cô lại nghĩ tới dạo này cô cũng không có việc gì, bèn gật đầu: "Vậy để chị thử xem.” “Thật tốt quá!" Từ Nhụy mừng rỡ: "Người đó có để lại số điện thoại, lát nữa cha nghỉ ngơi em sẽ tìm rồi gọi cho người ta!” Nguyễn Tích Thời thấy cô bé vui cũng bất giác cong môi cười: "Đến lúc có tiền rồi, chúng ta sẽ đóng tiền học cho em với chị gái em." "Á, em không cần đâu!" Từ Nhụy sửng sốt một chút, lại nói ngay: "Tiền này là do chị Nguyễn kiếm được, sao em có thể lấy được chứ?


Em chỉ nghĩ là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.


Số tiền lớn như vậy, chị Nguyễn kiếm được vẫn hơn là người khác mà!” Nguyễn Tích Thời không ngờ Từ Nhụy gọi cô đi không phải để lấy tiền đóng học phí, làm trong lòng cô lập tức ấm áp.


Cô lại xoa đầu Từ Nhụy.


Từ phòng khám Huệ Dân ra xe, khóe môi Nguyễn Tích Thời vẫn còn mỉm cười.


Phó Vân Đình thấy cô vui như vậy thì tò mò hỏi: “Có chuyện gì mà em vui thế?” Nguyễn Tích Thời bèn kể lại những lời vừa rồi của Từ Nhụy cho anh nghe: "Cô bé nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài là cô bé xem em như người nhà rồi đó.” Trải qua chuyện mẹ qua đời và thôn Thanh Thủy bị đốt, Nguyễn Tích Thời từng nghĩ mình sẽ không còn người thân nào nữa nhưng từ khi gặp vợ chồng bác sĩ Du, rồi đến hai đứa con của họ này, lại một lần nữa Nguyễn Tích Thời cảm nhận được sự quan tâm của tình thân.


Mắt Nguyễn Tích Thời hơi nóng lên.


Phó Vân Đình nhận ra cảm xúc của cô nên nắm lấy tay cô.


Anh cố ý trêu chọc để giúp cô thả lỏng: "Anh nghe em nhắc cô bé đó mấy lần rồi đó.


Không lẽ em cũng muốn có con rồi hả?” Nguyễn Tích Thời ngẩn người, chút dịu dàng vừa rồi lập tức bị lời anh làm cho tan biến.


Cô lườm anh một cái: "Anh nói bậy bạ gì đó?” “Anh đâu có nói bậy." Phó Vân Đình kêu oan: "Chúng ta kết hôn nhau lâu như: vậy rồi, nếu là người khác thì họ đã có con từ sớm rồi đấy.


Bây giờ, mọi chuyện cũng xem như yên ổn, em muốn có con chẳng phải cũng là chuyện bình thường ư?" “Yên ổn chỗ nào?" Nguyễn Tích Thời nhướng mày: "Anh không phải ra trận nữa à?


Anh đảm bảo thành Vân này yên bình rồi hả?” Phó Vân Đình nhất thời không nói được gì.


Một lúc lâu sau anh mới nói được một câu: "Vậy, nếu cứ không yên ổn mãi, chẳng lẽ em cứ không sinh con?


Nguyễn Tích Thời à, phu nhân tốt của anh ơi, em đang làm khó anh đó.” Tình hình chiến sự hiện nay ai cũng biết, người Pháp luôn nhìn chằm chằm bọn họ, đã vậy, loạn trong giặc ngoài vẫn luôn rình rập.


Thế nên chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào.


Một khi chiến tranh xảy ra, nó có thể kéo dài là mười ngày nửa tháng, cũng có thể là nửa năm, một năm, thậm chí lâu hơn nữa.


Cứ đợi mãi như vậy, hình như cũng không mấy thực tế.


Nguyễn Tích Thời nhìn vẻ mặt ấm ức trên gương mặt lạnh lùng thường ngày của anh mà bất giác mềm lòng: "Cũng không phải là không sinh, chỉ là...”


  • Trước
  • Sau