Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 719 TẬP HỢP HUYỀN PHÁP CÁC NHÀ L P hải, tôi tận mắt nhìn thấy!” Đinh Mạnh Chân nhấn giọng, như muốn thuyết phục Nguyễn Tích Thời, lại như muốn thuyết phục chính mình: “Hôm đó khi tôi đi tìm người bán sách kia, vừa hay gặp một người cầm sách đi ra, tôi còn hỏi cậu ta, cậu ta nói với tôi những người khác cũng có đủ loại vấn đề, nhưng sách mua ở chỗ ông ta đều có thể giải quyết được.
Chỉ là những người đó không có thiên phú tu luyện như tôi, không đạt được cảnh giới như của tôi đây” Nguyễn Tích Thời nghe vậy, quay đầu nhìn Phó Vân Đình, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Phó Vân Đình.
Xem ra người bán sách đó đã lừa không ít người.
“Người bán sách này thường ở đâu, làm sao mới tìm được ông ta?” Phó Vân Đình trầm giọng hỏi.
“Tôi gặp ông ta ở đầu phố đường Hoài Hải, hôm sau tôi cũng tìm thấy ông ta ở đó, sau đó thì tôi không gặp lại ông ta nữa.” Gã ta khàn giọng: “Ông ta nói đợi tôi luyện thành công, ông ta sẽ đến tìm tôi thực hiện lời hứa” “Vậy thì bây giờ chắc chắn ông ta không còn ở đó nữa rồi” Nguyễn Tích Thời nói với Phó Vân Đình.
Vẻ mặt Phó Vân Đình lạnh lùng nhìn ông ta: “Vậy người bán sách đó trông như thế nào?” “Chỉ là một người đàn ông, dung mạo bình thường, không có gì đáng nhớ cả” Gã ta dừng lại một chút, cau mày ra vẻ suy tư: “Đúng rồi, ông ta trông như thế nào nhỉ.” Trước kia gã ta làm ăn buôn bán, nhớ người rất giỏi.
Nhưng dung mạo người kia thực sự quá bình thường, bình thường đến nỗi bây giờ khi gã ta cố nhớ lại, vẫn không thể hình dung được cụ thể người đó trông như thế nào.
Nguyễn Tích Thời thấy vẻ mặt bối rối của gã ta, ánh mắt lóe lên.
Xem ra người bán sách đó đã dùng cách gì đó khiến người ta không nhớ được tướng mạo của ông ta, như vậy dù người lấy “bí kíp” có bị bắt thì cũng không thể khai ra ông ta.
Quả nhiên “người bán sách” này không phải hạng tầm thường.
“Vậy những người mua sách khác thì sao, ông có ấn tượng gì không?” Đúng lúc Nguyễn Tích Thời đang suy nghĩ, đột nhiên Phó Vân Đình hỏi.
“Là một thanh niên trẻ tuổi” Ông ta thở hổn hển nói: “Tôi thấy dáng vẻ cậu ta cũng không giống người có bản lĩnh...” “Bớt lời vô ích lại” Giọng Phó Vân Đình trầm xuống: “Lát nữa tôi cho người đưa ông đi vẽ phác họa, những gì ông nhớ được đều phải nói ra hết” “Vậy tôi vẽ xong chân dung thì có thể đi rồi sao?” Gã ta vội vàng hỏi.
“Gòn muốn đi?” Phó Vân Đình cười lạnh: “Đã nói ông bị lợi dụng rồi, ông muốn chết đấy à?” Gã ta mím môi: “Tôi không chết đâu” Trông gã ta vẫn còn cố chấp không tỉnh ngộ.
“Cuốn bí kíp kia đâu?” Nguyễn Tích Thời hỏi.
“Nếu cô thả tôi, tôi sẽ đưa cho các người.” Gã ta quả không hổ là thương nhân, nắm bắt mọi cơ hội để mặc cả.
Đáng tiếc Phó Vân Đình không mắc bẫy của gã ta: “Ông nghĩ ông không đưa, chúng tôi sẽ không tìm được sao?” Đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, sau đó Phó Nhất đẩy cửa bước vào: “Nhị gia, tìm thấy rồi.” Anh ta vừa nói vừa đi tới, tay cầm một cuốn sách nhỏ.
Nhìn thấy cuốn sách, mắt gã ta trợn trừng: “Bí kíp của tôi!
Các người đã đến nhà tôi!” Phó Vân Đình không thèm nhìn gã ta, anh vươn tay lấy cuốn sách, tiện tay đưa cho Nguyễn Tích Thời.
Huyền thuật cần chuyên môn, anh không hiểu thứ này.
Nguyễn Tích Thời mở “bí kíp” ra dưới ánh mắt thèm thuồng của gã kia.
Bên trong quả nhiên ghi chép các phương pháp tu hành như vận khí đan điền.
Ngoài những kiến thức cơ bản đó, phía sau còn viết về môn huyền thuật này, cũng như cách sử dụng nó.
Ngón tay Nguyễn Tích Thời lướt qua những dòng chữ trên đó: “Thái Cực sinh Lưỡng Nghỉ, trời đất bắt đầu phân định.
Khi lục âm đã cùng cực, lấy tỉnh khí của ngũ tạng lục phủ, dẫn theo lòng bàn tay nhập vào não, rồi dẫn khí từ đan điền theo mạch Đốc mà lên, theo mạch Nhâm mà trở lại đan điền, như vậy vận hành Tiểu Chu Thiên ba mươi sáu vòng” Phía sau còn có một số khẩu quyết và bùa chú, cũng không phải nội dung gì phức tạp khó hiểu.
Nguyễn Tích Thời thấy quen mắt bèn dùng ý niệm gọi Tế Tế nói: “Cái này cũng tương tự như những khẩu quyết huyền thuật mà cậu dạy tôi nhỉ” “Huyền thuật đều cùng một nhà cả, chỉ là tu vi khác nhau, còn có một số thuật pháp đặc biệt” Tế Tể nói: “Ông đây dạy cô chính là tình hoa của các nhà!
Tĩnh hoa ấy à, đương nhiên có chỗ tương đồng rồi” “Vậy những huyền thuật phức tạp đặc biệt mà cậu dạy tôi đều không phải do cậu tự sáng tạo ra à?” Nguyễn Tích Thời kinh ngạc.
“Ai...
Ai nói thế, trong đó cũng có cái do ông đây tự sáng tạo ra được chưa!” Tể Tế lập tức phản bác, chỉ là giọng điệu nghe có chút thiếu tự tin: “Nhưng cũng có một số là ông đây sớm đã xem các huyền thuật sư khác dùng, ai bảo trí nhớ ông đây tốt, xem qua là không quên được, lại đúng lúc ông đây là quỷ không thể tu luyện, chỉ có thể hời cho cô thôi!” Thì ra cô đã tập hợp huyền pháp của các nhà, thảo nào Nguyễn Tích Thời luôn cảm thấy huyền thuật mình học có chút tạp nham.
Nhưng bất kể mục đích ban đầu của Tế Tế là gì, Nguyễn Tích Thời cũng biết học thêm chút huyền thuật không có hại, huống chỉ trong đó cũng không thiếu nhiều huyền thuật cao siêu, Nguyễn Tích Thời học cũng không cảm thấy có gì không ổn.
“Nhưng mà nói ra cũng lạ, con nhóc cô nhìn qua thì bình thường, thậm chí trước đây còn chưa từng tu luyện, vậy mà huyền thuật gì cũng luyện được, thân thể cũng không hề bài xích” Tế Tế lầm bẩm: “Đây chính là thiên phú dị bẩm sao?” Nguyễn Tích Thời chớp mắt.
Đúng vậy, trước đây cô cũng không rõ những huyền thuật này là hỗn hợp của các nhà, học những huyền thuật tạp nham này cùng lúc, cô vậy mà cũng không cảm thấy có vấn đề gì, thậm chí dường như những huyền thuật này vốn có thể hòa làm một.
Chẳng lẽ thật sự như Tế Tể nói, huyền thuật thiên hạ đều là một nhà?
Nguyễn Tích Thời nhìn “bí kíp” trong tay, những phương pháp khẩu quyết trông có vẻ phức tạp, vì trước đó đã học qua loại tương tự, bây giờ chỉ cần xem vài lần là có thể ghỉ nhớ và lĩnh hội, tự nhiên cũng biết được phương pháp phá Xem xong, Nguyễn Tích Thời cất bí kíp đi.
“Này, bí kíp của tôi” Gã ta chống khuỷu tay xuống đất, cố gắng gượng dậy.
Nhưng chân bị trói chặt, làm sao gã ta đứng lên được, suýt nữa thì ngã ngửa ra sau.
“Cô trả bí kíp lại cho tôi!” “Trả lại cho ông để làm gì, để ông lại đi hại người nữa sao?” Nguyễn Tích Thời lạnh giọng nói.
Cron Gã ta nhìn gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Tích Thời, ánh mắt lóe lên, đột nhiên thay đổi thái độ: “Vậy tôi đưa bí kíp cho các người, các người thả tôi đi được không?
Tôi đảm bảo sẽ không tiết lộ cho người khác chuyện các người có ii Nguyễn Tích Thời: “..” Đến lúc này rồi, gã ta vậy mà vẫn không biết hối cải, còn nghĩ đến chuyện cò kè mặc cả.
Cô lười để ý đến gã ta, quay đầu nhìn Phó Vân Đình.
“Phó Nhất.” Phó Vân Đình lên tiếng: “Đưa ông ta đến phòng thẩm vấn vẽ phác họa!
Phó Nhất lập tức tiến lên lôi gã ta dậy rồi kéo gã ta ra ngoài.
Ngoài cửa không biết từ lúc nào đã tập trung thuộc hạ của Phó Vân Đình, thấy bọn họ bắt giữ gã ta, Nguyễn Tích Thời thu lại roi Tổn Ma.
Roi Tổn Ma ngoan ngoãn cuộn trở lại bên hông Nguyễn Tích Thời, vẫn còn hơi nóng.
Nguyễn Tích Thời nhìn gã ta bị giải đi, ánh mắt hơi dao động.
“Người bán sách” kia chọn gã ta không biết là ngẫu nhiên hay có duyên cớ nào khác.
Nếu có dấu vết để lần theo, vậy có liên quan đến “trường sinh” mà gã ta nói không?
Mặc dù trong giới Huyền Thuật sư không thiếu tà tu, nhưng Nguyễn Tích Thời mơ hồ cảm thấy giữa Trần Nguyên và gã ta dường như có một sợi dây vô hình kết nối, rồi dần dần dệt thành một tấm lưới lớn không kẽ hở.
Nhưng cô không biết thứ mà đối phương muốn giăng lưới bắt rốt cuộc là gì?
Trong lòng Nguyễn Tích Thời dấy lên một nỗi bất an không tên.