Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 716 CÔ SÁU THỊNH S au khi kinh ngạc, Đình Mạnh Chân bình tĩnh lại.
Gã ta ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tích Thời: “Nếu cô đã biết hết rồi, vậy tôi cũng không giấu giếm nữa.
Đúng vậy, vừa rồi tôi quả thực đã dùng huyền thuật với cô ta, loại huyền thuật này sẽ không ngừng hấp thụ tĩnh khí của cô ta, cho đến khi cô ta mất hết tỉnh khí mà chết!” Gã ta nói xong thì cả người đều rũ xuống: “Nếu các người biết điều thì thả tôi ra.
Để tôi trả lại cú đá lúc nãy, tôi sẽ cân nhắc việc hóa giải huyền thuật này, tha cho cô ta một mạng!” Trong giọng nói của gã ta tràn đầy đắc ý, cảm thấy đã nắm chắc bọn họ trong tay.
Rốt cuộc không có ai không quý trọng sinh mạng.
Nhưng không ngờ sau khi nghe gã ta nói, không chỉ Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình vẫn tỉnh bơ, mà ngay cả Uyển Nghi cũng không hề có chút dao động nào trên mặt.
Sự tự tin ban đầu của gã ta biến thành do dự.
Gã ta nhìn về phía Uyển Nghĩ, không nhịn được nói tiếp: “Cô không sợ chết sao, còn không mau qua đây thả tôi ra!” Lời còn chưa dứt, Nguyễn Tích Thời bật cười thành tiếng.
Đối diện vẻ mặt hoài nghi của Đĩnh Mạnh Chân, cô quay đầu hỏi Uyển Nghĩ: “Bây giờ cô có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Uyển Nghi liếc nhìn Đinh Mạnh Chân, lắc đầu: “Không có, bây giờ tôi rất tốt” “Không thể nào, cô nói dối!” Đinh Mạnh Chân lập tức hét lên: “Cô không thể không có việc gì!” Vừa rồi dưới lầu cô ấy còn mang dáng vẻ chóng mặt đứng không vững mà.
Cho dù đó là cố ý giả vờ để lừa gã ta, nhưng gã ta quả thực đã dùng huyền thuật với cô ấy, không thể không có chút phản ứng nào!
“Xem ra ông mới học được loại tà thuật này nhỉ?” Nguyễn Tích Thời nhìn vẻ mặt khó hiểu của gã ta: “Có hấp thụ được tỉnh khí của cô ấy hay không, chẳng lẽ ông không cảm nhận được sao?” Đinh Mạnh Chân ngẩn người.
Đối với ánh mắt trào phúng của Nguyễn Tích Thời, gã ta cũng không kịp nói thêm gì, đột nhiên nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Giây tiếp theo, sắc mặt gã ta thay đối.
Gã ta đột ngột mở mắt, nhìn chằm chằm Uyển Nghi: “Không thể nào, sao lại không có tĩnh khí hấp thụ được, chuyện này không thể nào..” “Đó là bởi vì trước khi đi tìm ông, tôi đã yểm thuật trừ tà lên người cô ấy, tà thuật của ông hoàn toàn không có tác dụng” Nguyễn Tích Thời lên tiếng.
Sắc mặt Đinh Mạnh Chân lập tức trở nên đặc sắc.
Thuật trừ tà?
Người phụ nữ này lại biết thuật trừ tà?
Đinh Mạnh Chân hoàn toàn không biết được năng lực của Nguyễn Tích Thời, lúc này sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi, ánh mắt nhìn Nguyễn Tích Thời như muốn nuốt sống cô.
Nguyễn Tích Thời lại không hề có chút sợ hãi nào.
Qua cuộc đối thoại vừa rồi, Nguyễn Tích Thời đã nhìn ra, Đinh Mạnh Chân thậm chí còn không tính là một huyền thuật sư nhập môn, chỉ là một kẻ nửa vời biết một chút tà thuật, dù cho thả ra thì gã ta cũng không đánh lại cô, huống chỉ hiện tại còn bị roi Tổn Ma trói chặt.
Nhưng một người gần như không có tu vi như vậy, thì đã học được cái bản lĩnh hút tỉnh khí của người khác mà không để lại dấu vết này từ đâu ra?
Điều này khiến Nguyễn Tích Thời nhớ đến thầy chủ nhiệm giáo dục đã hãm hại cô hai năm trước, ông ta cũng bị người ta lợi dụng học tà thuật cấp tốc.
Nhưng tên đạo sĩ thúi xúi giục chủ nhiệm giáo dục đã chết rồi, chẳng lẽ phía sau tên đạo sĩ thúi này còn có người khác?
Trong đáy mắt Nguyễn Tích Thời hiện lên vẻ u ám.
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích một chút, nhưng nghĩ đến sự hiện diện của người ngoài, cô liếc nhìn Uyển Nghĩ.
Uyển Nghi thấy Nguyễn Tích Thời nhìn lại, hai mắt lập tức khép hờ, quay người nói với bọn họ: “Tổng tư lệnh, phu nhân, nếu ở đây không còn việc gì của tôi nữa, thì tôi đi báo cáo với ông chủ trước.” Không chỉ thông minh, mà còn rất tỉnh ý nữa.
Nguyễn Tích Thời gật đầu.
Uyển Nghĩ cúi thấp đầu, không ngẩng đầu lên mà quay người rời đi.
Cô ấy xuống lầu đi gặp Joe rồi kể tình huống lại cho ông ta.
Joe nghe xong nhíu chặt mày: “Không ngờ lại có người dùng tà thuật hãm hại người!” Ông ta thở ra một hơi: “Cũng may Tổng tư lệnh Phó và phu nhân Tổng tư lệnh liệu sự như thần, bắt được người này, sau này các cô gái trong Bách Lạc Môn đều an toàn rồi.” Ông ta nhìn Uyển Nghi: “Uyển Nghĩ, lần này cũng nhờ có cô bằng lòng đứng ra, những người khác đều không có dũng khí như cô, nếu là bọn họ, nói không chừng sẽ không bắt được người này” Dưới chiếc mặt nạ, sắc mặt của Uyển Nghi vẫn bình thản: “Vì lợi ích của Bách Lạc Môn, Uyển Nghi nhất định không thể từ chối.” Joe gật đầu: “Cô vất vả rồi” Ông ta ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Cũng phiền cô nói cho chị Thịnh biết chuyện này, để bà ấy yên tâm” “Tôi biết rồi” Uyển Nghĩ nói.
Cô ấy báo cáo xong cũng không nói nhiều mà quay người rời đi.
Cô ấy đi lên tầng ba bằng cầu thang bên kia.
Trên tầng ba có một căn phòng rất sang trọng, những họa tiết trên cửa đều được chạm trổ tỉ mỉ, tựa như vầng trăng ẩn mình trong mây mù, lại như cô gái ôm đàn tỳ bà e ấp che mặt, mỗi người nhìn một kiểu, có thể thấy sự tĩnh xảo của công nghệ.
Trong Bách Lạc Môn, chỉ có một người có tư cách ở trong gian phòng này.
Uyển Nghĩ tiến lên gõ cửa: “Chị Thịnh” Qua một lát, bên trong truyền ra một giọng nữ khàn khàn: “Vào đi” Uyển Nghi đấy cửa bước vào, rồi xoay người đóng cửa lại, lúc này mới nhìn người phụ nữ mặc sườn xám trước mặt.
Cô ấy tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, nhưng bên má trái lại có một vết sẹo rõ ràng, phá hủy dung mạo xinh đẹp này.
“Chị Thịnh, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi” Uyển Nghi cụp mắt nói.
Người phụ nữ mặc sườn xám khẽ gật đầu.
“Gòn một chuyện nữa” Uyển Nghi nói: “Vị phu nhân Tổng tư lệnh Phó kia dường như không chỉ hiểu huyền thuật, bản lĩnh cũng cao hơn người đàn ông kia không ít, trên người còn có một món vũ khí kỳ lạ” “Vũ khí?” Người phụ nữ mặc sườn xám lẩm bẩm: “Vũ khí gì?” “Tôi cũng chưa từng thấy, nghe cô ấy nói gọi là roi Tổn Ma.” Uyển Nghĩ nói.
“Roi Tổn Ma?” Thân thể người phụ nữ mặc sườn xám khựng lại, bà ấy quay người lại, lộ ra một mái tóc bạc trắng và dù đã già nua cũng không che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần.
Uyển Nghi ngẩng đầu nhìn bà ấy, trong mắt tràn đầy kính trọng.
Người phụ nữ mặc sườn xám trước mặt chính là bà chủ thực sự đứng sau Bách Lạc Môn, người phụ nữ huyền thoại số một, cô Sáu nhà họ Thịnh, Thịnh Nguyệt San.
Từng là tài nữ nổi tiếng khắp thành Vân, cô Sáu Thịnh khiến đàn ông vừa yêu vừa hận, khiến phụ nữ ngưỡng mộ ghen tị.
Nay bà ấy đã ở tuổi xế chiều nhưng đôi mắt vẫn sáng suốt thông minh.
Bà ấy nhìn Uyển Nghĩ: “Cô nói trên tay mợ Phó có roi Tổn Ma?” “Vâng.” Uyển Nghĩ nói: “Tôi nghe cô ấy nói như vậy” Trong mắt Thịnh Nguyệt San lóe lên một tia sáng: “Roi Tổn Ma, một trong tám đại thần khí, tôi tìm lâu như vậy, không ngờ lại ở trên người cô ta...” Bà ấy lầm bẩm rồi quay đầu, ánh mắt âm u nhìn ra ngoài cửa sổ: “Phu nhân Tổng tư lệnh Phó...
thật thú vị” Bà ấy lại nhìn Uyển Nghi: “Cô đi điều tra một chút xem mợ Phó này giúp đỡ Bách Lạc Môn rốt cuộc có mục đích gì?” “Vâng” Uyển Nghĩ đáp lời, quay người rời khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa làm kinh động chim sẻ ngoài cửa sổ, phát ra âm thanh cánh vỗ phành phạch, xua tan đi một chút se lạnh của mùa xuân.
Tầng ba lại rơi vào yên tĩnh, gian phòng sâu nhất bên trong tầng hai lúc này lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Đinh Mạnh Chân.
“Đừng siết nữa, tôi thật sự không chịu được nữa rồi!
Tổng tư lệnh, phu nhân, tôi sai rồi, cầu xin các người tha cho tôi đi!” Roi Tổn Ma trên người không ngừng siết chặt, Đinh Mạnh Chân cảm thấy xương cốt già nua của mình đều kêu răng rắc, đau đến mức mắt gã ta cũng đỏ lên.
Từ lúc đầu gã ta mắng chửi om sòm, rồi đến lúc cầu xin tha thứ, cuối cùng tất cả đều biến thành tiếng gào thét: “Tôi nói, tôi sẽ nói hết tất cả!” Khóe môi Nguyễn Tích Thời cong lên, cô liếc mắt nhìn Phó Vân Đình một cái, lúc này mới sai khiến roi Tổn Ma nới lỏng ra một chút: “Ông nói sớm chẳng phải tốt rồi sao” Đinh Mạnh Chân đã đau đến mức mặt mũi méo mó, ngay cả sức phản bác cũng không còn.
“Nói đi, rốt cuộc ông học tà thuật từ đâu?”