Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 711 BÙA TÌM LINH | ai hai ngày nữa trôi qua.
Sáng sớm, khi Nguyễn Tích Thời vừa thức dậy, mí mắt đã giật liên hồi.
Tựa như linh cảm có chuyện sắp xảy ra.
Vừa ăn sáng xong, linh lực trong người cô đột nhiên dao động.
Cô cảm thấy trên người mát lạnh, lá bùa cô từng đặt ở Bách Lạc Môn đã bị phá!
"Đinh linh linh...” Tiếng chuông điện thoại vang lên, âm thanh sắc nhọn như bùa đòi mạng, khiến tim Nguyễn Tích Thời thót lên.
Cô bước nhanh tới ghế sofa, đúng lúc ông Năm vừa định nghe máy.
Nguyễn Tích Thời giơ tay ra hiệu để mình nhận, ông Năm bèn dừng lại.
Nguyễn Tích Thời ngồi xuống, nhấc máy lên, đầu ngón tay cô hơi lạnh: “Xin chào, đây là phủ Tổng Tư lệnh.” “Phu nhân Tổng Tư lệnh.” Giọng Joe truyền đến từ bên kia, khàn khàn, có phần bối rối và gấp gáp: “Yên Hồng chết rồi” Một tiếng sau, Nguyễn Tích Thời đến Bách Lạc Môn.
Ban ngày Bách Lạc Môn không náo nhiệt như buổi tối.
Ngoài nhân viên Bách Lạc Môn ra thì không còn ai khác, khiến tòa nhà lớn như vậy bỗng trở nên tiêu điều.
Joe phái người chờ ở cửa rồi dẫn cô thẳng đến phòng của Yên Hồng.
Nguyễn Tích Thời đẩy cửa bước vào, thấy Joe đang đứng bên giường, sắc mặt trầm trọng nhìn chằm chằm vào thi thể trên giường.
Nghe tiếng mở cửa, ông ta quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: “Phu nhân Tổng Tư lệnh, cô tới rồi.” Nguyễn Tích Thời đi đến bên giường, nhìn thấy thi thể Yên Hồng trên giường.
Sắc mặt Yên Hồng xám trắng, không còn hơi thở.
Qua thiên nhãn, Nguyễn Tích Thời nhìn thấy toàn bộ tính khí của cô ta đã bị hút cạn.
Nguyễn Tích Thời bước đến gần, định vươn tay chạm vào.
Joe ngăn lại.
Nguyễn Tích Thời quay đầu nhìn ông ta.
"Xúi quấy." Joe giải thích.
“Không sao." Nguyễn Tích Thời không thèm để ý nói, cô tránh tay Joe, năm ngón tay đặt lên thi thể.
Joe ngượng ngùng rút tay về, nhìn Nguyễn Tích Thời mặt không đổi sắc mà trong lòng ngạc nhiên không thôi.
Tính cách Tô Doanh đã gan lì, đứa con gái cô ấy nuôi dưỡng lại càng gan hơn, một cô gái nhỏ mà cũng dám đụng vào thi thể thế này.
Tất nhiên Joe không biết, Nguyễn Tích Thời từng một mình đến cả bãi tha ma lúc nửa đêm.
Vừa chạm vào thi thể Yên Hồng, Nguyễn Tích Thời đã cảm nhận được lá bùa cô từng đặt cho cô ta đã bị phá.
Nguyễn Tích Thời lại mò tới lá bùa trong ngực cô ta, đó là bùa Joe từng phân phát cho nhân viên.
Giữa lá bùa thủng một lỗ.
Trước sau có hai lá bùa, vậy mà đều không ngăn được.
Lần này Nguyễn Tích Thời có thể khẳng định, tỉnh khí Yên Hồng xói mòn là do một Huyền thuật sư cao tay đã phá bùa chú và hút sạch tĩnh khí của cô ta.
Hoặc là nói, Yên Hồng đã bị yếm bùa từ trước, và loại bùa đó đã phá vỡ phong ấn của cô.
Dù là trường hợp nào, đối phương đều là một đối thủ không thể khinh thường.
Tiếng nhóc Tể Tế vang lên trong đầu: "Người này có chút bản lĩnh, cô gái à, lần lay cap at so GT Nó hào hứng, hai tay nhỏ bé còn xoa vào nhau đầy kích động.
Quỷ dữ vốn hiếu chiến, nó là quỷ vương thì càng thêm như vậy, gặp được đối thủ là nó hưng phấn không chịu được.
Quan trọng nhất là, nếu đối phương thật sự tu luyện tà thuật, thì sau khi đánh bại người này, chẳng phải tu vi của đối phương sẽ thuộc về bọn họ sao?
Tế Tế đã bắt đầu ngửi thấy mùi đồ ăn rồi.
“Cô mau tra xem ai làm chuyện này đi!" Tế Tể thúc giục.
Nguyễn Tích Thời nhìn Yên Hồng.
Rõ ràng Yên Hồng bị mất tỉnh khí mà chết, nhưng kỳ lạ là trên người lại không có dấu vết nào của tà thuật.
Nguyễn Tích Thời lấy ra một lá bùa truy tung dán lên người Yên Hồng nhưng cũng không có bất kỳ cái gì manh mối.
Nguyễn Tích Thời mấp máy môi.
Xem ra, muốn tìm manh mối từ thi thể Yên Hồng là không thể rồi.
Cô suy nghĩ một chút rồi quay sang Joe nói: “Cô ta rất có thể đã trúng tà thuật.
Tôi muốn nhờ ông một việc.” Joe hiếm khi lộ vẻ lúng túng, thấy Nguyễn Tích Thời bình tĩnh như vậy cũng vô thức gật đầu.
Nửa tiếng sau, toàn bộ nhân viên đã tập trung ở đại sảnh.
Phần lớn bọn họ đều còn ngái ngủ, đặc biệt là các vũ nữ ăn mặc mát mẻ, trễ vai lộ ngực, ngáp ngắn ngáp dài, trông có vẻ chưa tỉnh ngủ.
“Gọi chúng tôi dậy sớm thế này để làm gì?” Một vũ nữ càu nhàu: “Tối qua tôi ngủ muộn lắm đấy” “Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, cẩn thận chết thế nào cũng không biết!” Người quản lý quát lên.
Vũ nữ không hiểu sao bị quạt một trận, vừa ngơ ngác vừa ấm ức.
Có người nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng nói nữa, cô chưa biết à?
Yên Hồng chết rồi” “Cái gì?" Vũ nữ ngạc nhiên: “Chẳng phải chỉ ốm nhẹ sao?
Sao lại chết được?” “Ai biết!
Sáng nay Tiểu Lệ ngủ cùng phòng phát hiện ra, lúc ấy người đã lạnh ngắt rồi” “Chẳng phải dạo trước A Dao cũng chết như thế sao, đột nhiên người không còn nữa, lẽ nào chúng ta cũng ...ˆ “Phì phì phì, đừng nói linh tỉnh, định dọa người chết à?” Đám người truyền tai nhau, càng nói càng mơ hồ, có mấy người nhát gan mặt mũi trắng bệch.
“Ồn ào gì thế?
Im lặng đi!” Joe cùng Nguyễn Tích Thời bước ra, nghe mọi người đồn đoán loạn cả lên, bèn quát lớn.
Tất cả mọi người lập tức câm miệng.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm Joe, trong lòng thấp thỏm.
Joe quét mắt nhìn quanh rồi nói với Nguyễn Tích Thời: “Người đã có mặt đầy ung Nguyễn Tích Thời khẽ "ừm" một tiếng, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt.
Có lẽ vì chưa đến giờ mở cửa nên kể cả vũ nữ, họ đều chưa trang điểm, giúp Nguyễn Tích Thời có thể thấy rõ sắc khí trên mặt từng người.
Dù vài người trông có vẻ mệt mỏi, nhưng không ai có quầng mắt thâm xanh, dáng vẻ tĩnh khí cạn kiệt giống như Yên Hồng hay bác sĩ Du.
Tương tự, Nguyễn Tích Thời cũng không thấy âm khí trên người ai cả.
“Cô phát hiện được gì không?” Joe thấy cô im lặng mãi, không nhịn được hỏi.
Nguyễn Tích Thời không trả lời, trầm ngâm vài giây rồi bước đến gần nhóm người Hai tay cô buông thống, ngón tay ẩn trong tay áo, lặng lẽ phát ra ánh sáng lấp lánh khi đi ngang qua từng người.
Bất chợt, cô dừng lại trước một vũ nữ, ánh mắt dừng trên gương mặt mệt mỏi rã rời của cô gái ấy.
“Cô tên gì?” Nguyễn Tích Thời dịu giọng hỏi.
Cô vũ nữ ngẩn ra vài giây rồi mới trả lời: "Khinh Quân, Bạch Khinh Quân.” “Cô Bạch." Nguyễn Tích Thời gật đầu: “Mấy ngày qua cô có thấy trong người khó chịu chỗ nào không?” Bạch Khinh Quân mờ mịt lắc đầu: "Không có.” “Nhưng sắc mặt cô trông không tốt lắm." Nguyễn Tích Thời như đang ngắm nghía sắc mặt của cô ta.
Sau vài giây, Bạch Khinh Quân mới nhận ra Nguyễn Tích Thời là phu nhân Tổng Tư lệnh đã đến hôm đó, lúc này mới nghiêm túc hơn: “Hôm qua tôi thức khuya, lại không trang điểm nên sắc mặt hơi kém thôi” Nói xong cô ta còn nở nụ cười quyến rũ quen thuộc: "Chắc hẳn phu nhân Tổng Tư lệnh không biết, người làm nghề như chúng tôi đều ăn cơm về đêm, nhất là gần đây đông khách nên đêm cũng thức nhiều hơn, nhưng cơ thể tôi vẫn ổn lắm, không có chỗ nào không thoải mái cả.” “Vậy sao?” Nguyễn Tích Thời lặng lẽ nhìn cô ta.
Vừa rồi Nguyễn Tích Thời đã dùng bùa tìm linh.
Chỉ cần có linh lực tồn tại, bùa tìm linh sẽ phát hiện ra.
Trên người Bạch Khinh Quân có dấu vết linh lực, nghĩa là có ai đó đã dùng lĩnh lực trên người cô ta.