Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 705 HOA HỒNG ĐỎ ĐẸP NHẤT guyễn Tích Thời nhấp một ngụm rượu, đôi mắt trong sáng nhìn về lÀI phía Joe đầy tò mò.
Joe cười nói: “Bữa đó, điệu nhảy của phu nhân Tổng tư lệnh đúng là tuyệt diệu.
Ngay cả những vũ nữ đã học nhảy ở đây nhiều năm, cũng không ai có được phong thái xuất thần như phu nhân Tổng tư lệnh đâu.” Rõ ràng ông ta đang tầng bốc cô.
Nguyễn Tích Thời hiểu rất rõ điều đó.
Mặc dù cô từng được cô Năm đích thân truyền dạy, nhưng dù sao cô không chuyên tâm học múa, chỉ học được bảy tám phần thần thái.
Joe từng xem cô Năm biểu diễn, sao có thể cảm thấy điệu múa của cô lại tuyệt diệu chứ?
Nguyễn Tích Thời cúi đầu uống một hớp rượu, che đi cảm xúc trong đáy mắt, rồi thuận theo lời Joe nói: “Thực ra tôi nhảy không giỏi lắm, người dạy tôi khiêu vũ mới là người thật sự xuất sắc” Nói xong, Nguyễn Tích Thời thấy ánh mắt của Joe chợt thay đối.
Joe cũng uống một ngụm rượu, như để lấy can đảm, cuối cùng lên tiếng: “Vị trưởng bối mà phu nhân Tổng tư lệnh đang nói đến người có phải là Tô Doanh không?” Nguyễn Tích Thời tỏ ra ngạc nhiên: “Ông chủ sao lại biết được?” Nhưng trong lòng cô cũng bắt đầu cảnh giác.
Joe thấy vẻ mặt cô thì vội vàng giải thích: “Phu nhân Tổng tư lệnh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì xấu” Ông ấy dừng một chút rồi nói tiếp: “Thật ra, khi còn trẻ Tô Doanh từng là vũ nữ ở Bách Lạc Môn.
Tôi đã xem cô ấy nhảy nhiều lần, nên khi thấy phu nhân Tổng tư lệnh nhảy hôn đó tôi đã nhận ra ngay.
Nếu phu nhân Tổng tư lệnh không tin, có thể hỏi mấy người lớn tuổi ở đây, họ đều từng thấy cô ấy diễn” “Thì ra là vậy” Khuôn mặt căng thẳng của Nguyễn Tích Thời cũng giãn ra: “Không ngờ cô Tô từng ở Bách Lạc Môn” “Đúng thế” Joe gật đầu: “Cô ấy từng là ngôi sao sáng nhất ở đây.
Mọi người đều gọi cô ấy là bông hồng đỏ” Nguyễn Tích Thời khẽ gật đầu: “Cô Tô đúng là rất đẹp, múa cũng rất đẹp” “Cô ấy là người phụ nữ múa đẹp nhất mà tôi từng gặp.” Joe nói với ánh mắt đầy hoài niệm, ánh nhìn như có tia sáng lóe lên: “Mỗi lần mặc bộ váy đỏ yêu thích của mình, không ai có thể sánh bằng vẻ đẹp của cô ấy” Nguyễn Tích Thời nhận ra trong lời nói của ông ta là ái mộ sâu đậm.
Ánh mắt cô trầm xuống.
Hôm đó, khi Joe nghe cô nhắc đến vị trưởng bối kia, ánh mắt ông ấy ánh lên tia sáng, cộng thêm việc ông ta đã lên tiếng đính chính giúp cô trên mặt báo, Nguyễn Tích Thời đã mơ hồ đoán được phần nào.
Nhưng khi đó cô còn tưởng rằng Joe chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ, giờ nghĩ lại mới thấy, chuyện này không chỉ dừng ở sự ngưỡng mộ đơn thuần.
Bông hồng đỏ đẹp nhất và kiêu hãnh nhất của Bách Lạc Môn, tất nhiên khiến biết bao người sĩ mê.
Sau một lúc hoài niệm, Joe quay lại nhìn Nguyễn Tích Thời: “Tôi nghe nói, phu nhân Tổng tư lệnh từng ở thôn Thanh Thủy.
Vừa rồi nghe cô gọi là cô Tô, chẳng lẽ cô ấy cũng ở thôn đó?” Quả nhiên, Joe đã điều tra qua.
“Bọn tôi quen nhau ở thôn Thanh Thủy” Nguyễn Tích Thời không giấu nữa: “Cô Tô nhìn tôi lớn lên từ nhỏ, dạy tôi rất nhiều điều, đối xử với tôi rất tốt, chúng tôi coi nhau như người thân, nên tôi cũng gọi người ấy là cô” “Thôn Thanh Thủy” Joe thì thào: “Chẳng trách mấy năm nay không có tin tức gì, thì ra cô ấy sống ở làng quê.
Một người sống trong nhung lụa từ nhỏ như cô ấy mà lại chịu sống ở làng nhỏ ngần ấy năm” Ông ấy nói nhỏ, rồi ngẩng lên hỏi: “Vậy cô ấy hiện giờ vẫn khỏe chứ?
Vẫn còn ở thôn Thanh Thủy à?” Nguyễn Tích Thời khẽ lắc đầu.
Gương mặt cô thoáng nét u buồn, cụp mắt xuống: “Gần đây thôn Thanh Thủy bị cháy, cô Tô đã không còn” “Cái gì?” Joe lập tức bật dậy, khiến nhiều người quay lại nhìn.
Nguyễn Tích Thời cúi đầu, trông rất đau buồn.
Joe thở dồn dập.
Ông ta như bị một cú sốc rất lớn, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
Nguyễn Tích Thời liếc nhìn bàn tay ông ta siết chặt, gân tay nổi hằn rõ.
Hai người cùng im lặng, không ai nói thêm gì.
Sau khoảng năm phút, Joe mới từ từ ngồi xuống lại.
Gương mặt ông ta vẫn còn rất khó coi, một lúc sau cô mới mới nghe ông talẩm bẩm: “Sao lại cháy?” Nguyễn Tích Thời nói cho ông ta biết: “Có người cố ý phóng hỏa” Các đốt ngón tay của Joe phát ra tiếng răng rắc.
Dường như ông ta không bất ngờ, chỉ nghiến răng nặn ra hai chữ: “Là ai?” “Là một kẻ phóng hỏa đốt cả làng, nhưng đã chết rồi” Giọng Nguyễn Tích Thời rất nhẹ, hơi xoa dịu cảm xúc của Joe.
Cô không nói dối, nhưng với thân phận người phụ trách Bách Lạc Môn của Joe, nếu thật sự muốn điều tra gì cũng có thể tra được Joe nghe đến đoạn người đã chết, đầu óc bỗng chốc ù đi.
Chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi, ông ta đã suy tính đủ cách để báo thù cho Tô Doanh.
Ông ta còn có chút thế lực, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng phải tìm ra kẻ đó.
Nhưng Nguyễn Tích Thời lại nói người phóng hỏa đã chết.
Joe như mất đi phương hướng, bỗng chốc trở nên mờ mịt.
Ông ta cầm ly rượu trên bàn, uống cạn trong một hơi, rồi lại rót thêm.
Liền tù tì hai ba ly rượu mạnh, mặt ông ta dần ửng đỏ, lúc này mới từ từ mở miệng nói: “Tôi sớm đã biết có những kẻ ganh ghét cô ấy.
Cô ấy là đóa hồng đỏ đẹp nhất của Bách Lạc Môn, được vô số đàn ông mến mộ, nhưng cũng chắn đường mưu sinh của người khác.
Khi đó cô ấy còn ở đây, tôi với ông chủ còn có thể bảo vệ cô ấy, nhưng rồi cô ấy không muốn ở lại nữa.
Cô ấy nói cô ấy quá chán ngán cái cuộc sống này, chán ngấy những lời xã giao giả tạo với đàn ông, cô ấy muốn tìm tự do” Joe khẽ bật cười, sau men rượu tiếng phổ thông của ông ta bắt đầu trở nên lơ lớ, xen cả vài câu tiếng Anh, may mà Nguyễn Tích Thời nghe hiểu hết.
“Tôi đã từng muốn giữ cô ấy lại, nhưng lại không dám.
Tôi biết, không ai có thể thay đổi quyết định của cô ấy.
Nên tôi nghĩ dù sau này không gặp được nữa, chỉ cần cô ấy sống tự do, thế cũng đáng rồi.
Thậm chí tôi còn không dám dò hỏi tín tức cô ấy, không dám làm phiền cô ấy.
Nhưng tôi không ngờ cô ấy lại lại như vậy.” Joe đưa khuỷu tay lên che mặt, giấu đi cảm xúc của mình Nguyễn Tích Thời chỉ yên lặng ngồi bên ông ta.
Một bản nhạc khiêu vũ kết thúc, bản khác lại bắt đầu vang lên.
Joe dần lấy lại bình tĩnh.
Ông ta thả cánh tay xuống, hốc mắt vẫn còn đỏ, nhìn Nguyễn Tích Thời, nhẹ giọng nói: “Giá như ngày đó tôi cứng rắn hơn một chút, giữ Tô Doanh lại thì tốt biết bao” “Cô Tô sống rất vui vẻ trong những năm qua” Nguyễn Tích Thời dịu dàng đáp: “Tôi tin, nếu có cơ hội chọn lại, cô ấy vẫn sẽ chọn ở lại thôn Thanh Thủy.
Và cũng sẽ biết ơn vì ông năm đó không níu kéo cô ấy” Joe nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, như thể xuyên qua ấy thấy được Tô Doanh, người mà ông ta ngày đêm nhung nhớ.
Một lúc lâu sau, ông ta mới giật giật khóe miệng nói: “Cô nói đúng.
Tô Doanh là kiểu người như vậy, cô ấy thích tự do, ghét bị ràng buộc.
Dù quay lại một lần nữa, cô ấy cũng vẫn sẽ lựa chọn như thế” Nói đến đây, giọng ông ta dần trầm xuống: “Chỉ là tôi vẫn thấy tiếc nuối...” Ông ta không nói hết, cũng chẳng rõ là tiếc nuối điều gì.
Mãi đến sau, ông ta mới ngẩng lên nhìn Nguyễn Tích Thời: “Trước kia Tô Doanh rất thích trẻ con, nhưng cô ấy nói không tin bất kỳ người đàn ông nào, nên cũng không muốn kết hôn, không sinh con.
Những năm qua có phu nhân Tổng tư lệnh ở bên cạnh, chắc hẳn cô ấy thực sự hạnh phúc” Giọng ông ta tràn ngập sự biết ơn.
Ánh mắt Nguyễn Tích Thời khẽ dao động, lại nhấp thêm một ngụm rượu.
Joe vẫn còn xuất thần.
Giờ đây chắc hẳn trong đầu ông ta là những chuyện cũ với Tô Doanh.
Nguyễn Tích Thời đang cân nhắc trong lòng xem có nên mở lời tiếp hay không, thì chợt nghe thấy tiếng hét gào vang lên từ phía sàn nhảy phía trước!