Chương 701 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 701 BÁO LÁ CẢI LÀM SÁNG TỎ áng hôm sau, Nguyễn Tích Thời vừa rời giường thì đã nhận được cuộc gọi từ Cung Hân Du.


“Tích Thời, cô đã xem báo sáng nay chưa?” Cung Hân Du hỏi đầy phấn khích.


“Vẫn chưa xem nữa” Giọng Nguyễn Tích Thời vẫn còn mang theo chút ngái ngủ.


Cung Hân Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cô đúng là chẳng quan tâm gì đến chuyện của mình cả, tôi vì cô mà lo cả một đêm đấy!” Cô ta thở dài một tiếng rồi lại tiếp lời: “Nhưng mà giờ ổn rồi, cuối cùng họ cũng đính chính rồi!


Hơn nữa còn có ông chủ Bách Lạc Môn đứng ra làm chứng, lần này xem ai còn dám nói lĩnh tinh về cô nữa!” “Ông chủ Bách Lạc Môn?” Lúc này Nguyễn Tích Thời mới thấy hứng thú.


Cô quay đầu nhìn một vòng thì thấy tờ báo sáng được đặt sẵn trên bàn trà nên đưa tay cần lên.


Quả nhiên, vị trí đăng bài hôm qua đã được thay bằng một bài phỏng vấn đính chính lớn.


Nguyễn Tích Thời lướt nhanh qua nội dung thấy ở đây đã viết rõ ràng đầu đuôi sự việc, giải thích rằng việc cô nhẩy cùng Tư Đồ Hạc chỉ là để cảm ơn, chỉ là phép lịch sự xã giao bình thường.


Phía sau còn có cả phần phỏng vấn Joe, trong này nói rằng Joe đã chủ động liên hệ với tòa soạn để đính chính, khẳng định giữa Nguyễn Tích Thời và Tư Đồ Hạc không hề có bất kỳ mối quan hệ riêng tư nào.


Nguyễn Tích Thời chăm chú nhìn phần phỏng vấn của Joe.


Nếu như nói bài báo hôm qua lẫn bài đính chính hôm nay đều do Tư Đồ Hạc chỉ đạo đứng sau, vậy thì Joe cũng là người của ông ta sao?


Nguyễn Tích Thời suy nghĩ một lúc, rồi lại cảm thấy khả năng đó không lớn.


Bách Lạc Môn đã tồn tại nhiều năm, thu thập không biết bao nhiêu thông tin của các bậc quyền quý, nắm giữ nhiều bí mật trong tay.


Một nơi như vậy sao có thể vì nể mặt Hồng Môn mà đắc tội với Tổng tư lệnh Phó Vân Đình?


Nguyễn Tích Thời càng tin rằng là do hôm qua cô đã để lại manh mối khiến Joe điều tra ra được thân phận thật của cô.


Bài phỏng vấn này, chính là một tín hiệu gửi đến cô.


Đáy mắt Nguyễn Tích Thời khẽ lóe lên ánh sáng.


Ở đầu dây bên kia, Cung Hân Du vẫn còn ríu rít: “Lần này cuối cùng cha tôi cũng làm được việc tử tế rồi!


Lần sau mà còn để tôi thấy tờ báo lá cải này dám viết linh tĩnh nữa, tôi nhất định sẽ đập cho tan cái tòa soạn ấy luôn!” Cung Hân Du không hề biết, dù Đốc quân Cung có ra tay hay không thì kết quả cũng sẽ như nhau.


Nhưng Nguyễn Tích Thời nghe cô ta bất bình dùm mình, trong lòng vẫn thấy ấm áp: “Hân Du, cảm ơn cô nhé” “Cảm ơn gì chứ, chúng ta là bạn tốt mà!” Cung Hân Du đáp ngay.


Nói xong cô ta lại ngập ngừng cẩn thận hỏi tiếp: “Vậy cô với Phó Vân Đình...


Không cãi nhau đấy chứ?” Nguyễn Tích Thời khẽ cong môi cười: “Không đâu.


Tuy anh ấy hay ghen thật, nhưng không phải người không phân biệt được đúng sai” Tư Đồ Hạc nghĩ chỉ cần một tấm ảnh và vài bài báo nhằm là có thể chia rẽ quan hệ giữa cô và Phó Vân Đình sao?


Đúng là quá xem thường họ rồi.


Ông ta hoàn toàn không biết, giữa cô và Phó Vân Đình đã trải qua bao chuyện, tình cảm của họ không phải thứ mà một bài báo vài câu chữ có thể làm lung lay.


“Vậy thì tốt rồi!” Cung Hân Du thở phào nhẹ nhõm: “Thôi nhé, biết cô không sao là tôi yên tâm rồi.


Tôi còn phải chạy đến trường nữa, cúp máy đây!” Nói xong, cô ta vội vàng cúp máy.


Nguyễn Tích Thời nhìn màn hình điện thoại vừa tắt, không nhịn được bật cười.


Cô vừa đặt điện thoại xuống thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân vọng xuống từ trên cầu thang: “Lại đang bày chuyện sau lưng anh cùng ai thế?” Nguyễn Tích Thời bị bắt quả tang, vội đưa tay gãi mũi rồi xoay người nhìn về phía Phó Vân Đình đang đi xuống lầu: “Là Hân Du gọi đến, nói báo lá đã đính chính chuyện giữa em và Tư Đồ Hạc rồi” Cô vừa nói vừa liếc nhìn bộ trang phục đã thay của Phó Vân Đình: “Giờ đi luôn hả?” Hôm qua hai người đã bàn nhau, hôm nay sẽ đến nhà ông cụ Trác.


“Đi thôi” Phó Vân Đình nói.


Hai người vừa nói vừa bước ra ngoài.


Xe đã chuẩn bị sẵn.


Ông Năm đang đi lấy nước, thấy hai người ra khỏi cửa còn tươi cười chào hỏi.


Xe chạy chừng hơn nửa tiếng thì dừng lại trước một căn nhà.


Ngôi nhà khá rộng, mang hơi hướng cổ kính, vừa nhìn đã biết có từ lâu đời.


Ông cụ Trác từng là quân nhân, vốn không thích phô trương.


Những năm qua dù theo Thanh Bang, nắm trong tay không ít tài sản, nhưng chỗ ở vẫn không thay đổi.


Phó Vân Đình dẫn theo Nguyễn Tích Thời, bước lên gõ cửa.


Một lúc sau, bên trong vang lên tiếng cạch của ổ khóa mở, ông cụ Trác ra mở cửa.


Thấy Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời đứng trước cửa, ông cụ Trác tỏ ra ngạc nhiên: “Tổng tư lệnh Phó, phu nhân Tổng tư lệnh, sao hai người lại...” “Là bang chủ Diệp cho tôi địa chỉ của ông” Phó Vân Đình trầm giọng nói, mắt nhìn thẳng vào ông ta: “Ông cụ Trác, không biết giờ có tiện để nói chuyện một lát không?” Ông cụ Trác nhìn anh, lại liếc sang Nguyễn Tích Thời, trong đôi mắt sáng suốt môn chat oingbion si nhường đường Mời vàn” Phó Vân Đình quay sang nhìn Nguyễn Tích Thời, rồi cả hai bước vào trong.


Ông cụ Trác đóng cửa lại, đi theo sau họ.


Bên trong là một khu vườn nhỏ, trồng đủ loại hoa, thoang thoảng hương thơm dễ chịu.


Ông cụ Trác dẫn họ vào phòng khách, bảo người làm mang trà lên rồi mới ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Không biết hôm nay hai vị đến đây là có chuyện gì muốn nói?” Xưa nay Phó Vân Đình vốn không thích vòng vo, cũng không hề đụng đến ly trà bên cạnh, nói thẳng: “Chúng tôi muốn hỏi chuyện liên quan đến Từ Cảnh Thần” Bàn tay cầm ly trà của ông cụ Trác hơi khựng lại.


Ông ta nhìn thoáng qua Phó Vân Đình, rồi cúi đầu thổi nhẹ lá trà đang trôi trên mặt nước, uống một ngụm nóng rồi chậm rãi lên tiếng: “Chuyện của anh Cảnh Thần, chẳng phải lần trước tôi đã kể hết cho hai người rồi sao?” “Có kể, nhưng ông chưa kể hết đúng không?” Phó Vân Đình nhìn ông ta chăm chú.


Ông cụ Trác đặt tách trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Phó Vân Đình: “Tổng tư lệnh Phó nói vậy là có ý gì?


Tôi còn giấu các người điều gì sao?” “Là chuyện ở núi Lang Gia” Phó Vân Đình nói.


“Về núi Lang Gia, tôi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng rồi” Ông cụ Trác vẫn bình thản đáp: “Nếu các người không tin thì có thể tra cứu hồ sơ danh sách tử trận của các năm trước, tôi nghĩ chắc chắn trong đó có ghi chú rõ ràng” “Tôi không nghi ngờ chuyện Từ Cảnh Thần và những người khác chết ở núi Lang Gia” Phó Vân Đình nói tiếp.


Ông cụ Trác nhìn Phó Vân Đình, như thể chưa hiểu rõ hàm ý trong câu nói đó.


Phó Vân Đình khẽ mở lời: “Điều tôi muốn biết là họ chết như thế nào ở núi Lang Gia” Nghe vậy, ông cụ Trác khẽ nhíu mày.


“Trước đó tôi đã nói rằng anh Cảnh Thần và anh Hạo Thiên đều chết vì đá lở ở núi Lang Gia” Ông cụ Trác nói “Vậy sao?” Phó Vân Đình nhìn ông cụ Trác, rồi từ trong áo lấy ra một tấm ảnh.


Anh giơ bức ảnh lên trước mặt ông cụ Trác: “Chắc ông cụ Trác nhận ra nơi này chứ nhỉ?


Đây chính là núi Lang Gia, tôi đã cho người đến đó chụp lại” Ông cụ Trác nhìn tấm ảnh chụp núi Lang Gia, ánh mắt dần trầm xuống.


Thấy ông cụ Trác không nói gì, Phó Vân Đình nói tiếp: “Người chụp ảnh nói rằng dưới chân núi Lang Gia có không ít thôn làng, mà những người dân ở đó đã sống hàng đời rồi.


Họ đều nói, nhiều năm nay núi Lang Gia chưa từng xảy ra đá lở, ngoại trừ một vài trận mưa lớn khiến một ít đá vụn rơi xuống” Sắc mặt ông cụ Trác bắt đầu có chút biến đối.


Phó Vân Đình vẫn không rời mắt khỏi ông ta, ánh nhìn u ám: “Họ không có lý do gì để nói dối cả.


Nếu thực sự có đá lở thường xuyên, thì dân làng đã không thể sống ở đó lâu đến vậy.


Năm xưa quân đội chọn núi Lang Gia làm căn cứ, hẳn cũng vì điều đó” Ông cụ Trác lại rơi vào im lặng.


“Tôi đã kiểm tra thời tiết hôm đó.


Trời đẹp, không mưa, không gió.


Dân làng ở đó sống yên ổn bao năm, không gặp chuyện gì, sao tự nhiên khi các ông đến thì lại đúng lúc có đá lở?” Đôi mắt Phó Vân Đình khẽ nheo lại, ánh nhìn sắc lạnh lóe lên: “Ông Trác, với trí thông minh của ông, lẽ nào chưa từng đi điều tra lại?”


  • Trước
  • Sau