Chương 693 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 693 ĐẶC QUYỀN H ôm sau, thời tiết sáng sủa.


Phó Vân Đình ra ngoài trước.


Anh bước đi rất khẽ nên Nguyễn Tích Thời không bị đánh thức, cô ngủ thẳng giấc đến gần 9 giờ mới bị ông Năm gọi dậy, nói có người gọi cho cô.


Người gọi tới là Cung Hân Du, cô ấy nói hôm nay rảnh rỗi nên muốn rủ cô ra ngoài chơi.


Nguyễn Tích Thời đồng ý.


Hai người hẹn nhau lúc hai giờ chiều.


Nguyễn Tích Thời ăn sáng xong, thấy thời gian còn sớm nên cô thay đồ rồi gọi xe đến nhà họ Diệp.


Lần này đi thành Tương và thành Lê tốn gần hai tuần lễ, cô cũng nên đến khám lại cho Diệp Oản Oắn rồi.


Diệp Vân Châu không có ở nhà, nhưng ông ta đã dặn trước rằng Nguyễn Tích Thời chỉ cần nói tên là có thể tùy ý ra vào nhà họ Diệp.


Ngay cả những ông lớn ở Thanh Bang cũng chưa bao giờ có được "đặc quyền” này.


Vào lần đầu tiên Nguyễn Tích Thời nghe được, cô cũng thấy vô cùng kinh ngạc.


Cô không biết tại sao Diệp Vân Châu lại tin tưởng cô đến thế.


Lẽ nào vì cô là vợ Phó Vân Đình?


Có lẽ nhờ là vợ của đối tác nên ông ta mới tín nhiệm cô hơn.


Cũng có khi do cô chữa khỏi cho Diệp Oản Oản nên Diệp Vân Châu mới biết ơn cô.


Nhưng cả hai đáp án đều không đủ để khiến Diệp Vân Châu yên tâm đến mức cho phép cô tùy ý ra vào nhà họ Diệp.


Nguyễn Tích Thời không nghĩ ra, nhưng cô cũng không lắm mồm mà đi hỏi thẳng.


Dù sao cô cũng không làm chuyện xấu nên cứ thoải mái vô tư, không cần phải vẽ vời thêm chuyện.


Nguyễn Tích Thời quen đường đến phòng Diệp Oản Oản.


Thấy cửa khép hờ, cô bước lại gần thì nghe có tiếng nói chuyện bên trong.


"Thấy em khỏe lên thế này chị vui quá” Giọng nữ quen thuộc khiến nét mặt Nguyễn Tích Thời không khỏi dịu lại.


Cô bước vào trong: "Oản Oản, cô Du." Nghe giọng Nguyễn Tích Thời, hai người đồng loạt quay đầu lại.


“Tích Thời, cô đến rồi” Bác sĩ Du cũng vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy Nguyễn Tích Thời.


Diệp Oản Oản cũng cười thật tươi: "Chị Nguyễn.” Sắc mặt cô ấy đã tốt hơn trước đó nhiều, làn da trắng nõn hơi đỏ ửng lên, không còn tái nhợt như ngày trước.


“Có vẻ gần đây em hồi phục không tồi.” Nguyễn Tích Thời nói.


"Đúng là rất tốt” Diệp Oản Oản nói: "Nhưng đôi khi em gặp ác mộng, còn có thể mơ thấy...


chuyện trước kia nữa." Cô ấy nói, vô thức nhìn về phía bác sĩ Du.


Bác sĩ Du ngồi bên giường, cầm tay cô ấy: "Em vừa tỉnh lại nên mơ thấy chuyện trước kia cũng là bình thường.


Em chỉ cần uống ít thuốc an thần là sẽ không có chuyện gì” Nói rồi, bác sĩ Du nhìn Nguyễn Tích Thời: "Tôi nói đúng không?” Nguyễn Tích Thời thấy sắc mặt bác sĩ Du tiều tụy, cứ như người bị bệnh không phải Diệp Oản Oản mà là cô ấy nên hơi giật mình, sau đó cô mới trả lời: "Đúng vậy.


Để lát nữa chị châm cứu thêm cho em là tối nay em có thể ngủ ngon giấc.” Hàng mi dài của Diệp Oản Oản chớp chớp như cánh chim hồ điệp: "Chị Nguyễn, bác sĩ Du, cảm ơn hai người.


Nếu không nhờ hai người thì có khi em không vượt qua nổi đâu.” “Đừng nói những lời ngốc nghếch đó.


Em còn nhỏ, vẫn còn rất nhiều thời gian." Bác sĩ Du dịu dàng nói: "Rồi sẽ tốt hơn thôi.” Diệp Oản Oản ngoan ngoãn gật đầu.


Bác sĩ Du nở nụ cười nhưng một giây sau lại ho khan: "Khu, khục khục!” Cô ấy ho khá nặng nên Nguyễn Tích Thời vội giúp cô ấy vuốt lưng.


Diệp Oản Oản lo lắng: “Bác sĩ Du, chị không sao chứ?” “Không, khu khu, không sao.” Bác sĩ Du xua tay: "Có lẽ sắp vào mùa xuân nên bệnh ho tái phát thôi, không phải chuyện gì nghiêm trọng.” Nguyễn Tích Thời cau mày: "Trước đây cô từng bị bệnh ho sao?" Bác sĩ Du ổn định lại rồi lắc đầu, nói: "Không có, trước kia tôi vẫn khỏe lắm.


Chắc do lớn tuổi nên mới nhiều bệnh hơn.


Hơn nữa gần đây tôi khám cho khá nhiều bệnh nhân nên hơi đuối, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.” “Vậy cô cứ về đi, ở đây có tôi lo." Nguyễn Tích Thời nói.


Bác sĩ Du nhìn Diệp Oản Oản đang lo lắng rồi lại nhìn Nguyễn Tích Thời, gật đầu: “Cũng được, vậy tôi về nghỉ ngơi một chút.” “Tôi tiễn cô.” Nguyễn Tích Thời nói.


“Không cần, cô cứ ở đây với Oản Oắn đi." Bác sĩ Du nói rồi quay người thì rời khỏi.


Nguyễn Tích Thời trông thấy bước chân cô ấy hơi loạng choạng.


“Bác sĩ Du thật sự không sao chứ?" Diệp Oản Oản vô cùng lo lắng nhìn theo bóng lưng bác sĩ Du.


Khi cô ấy bị thương, chính bác sĩ Du là người kéo cô ấy về từ cõi chết, vậy nên cô ấy vô cùng biết ơn bác sĩ Du.


“Cô Du và chồng cô ấy đều là bác sĩ, sẽ không có chuyện gì đâu." Nguyễn Tích Thời nói.


Diệp Oản Oản gật đầu.


Hai người hàn huyên một lúc lâu, sau đó Nguyễn Tích Thời đóng cửa lại, châm cứu cho cô ấy.


Sau khi châm cứu, Diệp Oản Oản cảm thấy cơ thể mình thoải mái hơn rất nhiều.


Chẳng mấy khi hào hứng, thế là cô ấy kéo Nguyễn Tích Thời đến phòng ăn.


Từ sau khi gặp chuyện, Diệp Oản Oắn gần như không bao giờ ra khỏi phòng.


Bây giờ sức khỏe tốt hơn, cô ấy mới đôi khi ra ngoài tiếp xúc với ánh mặt trời.


Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy đến phòng ăn kể từ khi bị thương.


Trông thấy Diệp Oản Oản chịu ra ngoài ăn cơm, quản gia cảm động đến mức Tưng rưng nước mắt.


Ông ấy nhìn Nguyễn Tích Thời như nhìn chúa cứu thế, sau đó vội sai nhà bếp lên món, cứ như đang sợ Diệp Oắn Oản đổi ý vậy.


Thấy một bàn đầy ắp thức ăn, Nguyễn Tích Thời ngây ngẩn cả người.


“Những món này đều là món Oản Oản thích ăn sao?" Nguyễn Tích Thời hỏi.


“Oắn Oản chỉ có thể ăn thanh đạm, những món khác là chuẩn bị cho cô." Quản gia cung kính nói: "Không biết khẩu vị cô thế nào nên chúng tôi vẫn nấu theo cách thông thường, nếu không hợp khẩu vị thì tôi sẽ cho đầu bếp nấu lại ngay." "Chị Nguyễn, chị không thích ăn những món này sao?" Diệp Oản Oản nhẹ nhàng hỏi.


“Không phải.” Nguyễn Tích Thời lắc đầu: "Chị cực kỳ thích.” Cô nhìn món giò lợn kho và cải thìa xào trên bàn: "Những món này đều là món yêu thích của chị” Trước kia khi còn khỏe mạnh, mẹ cô thường nấu những món này, sau đó cơ thể yếu đi mới không làm nữa.


Nguyễn Tích Thời rất nhớ hương vị đó, cô cũng từng nấu thử nhưng chỉ giống được chừng bảy tám phần.


Sau đó cô đi hỏi mẹ, mẹ nói cho dù công thức giống nhau nhưng người khác nấu thì hương vị cũng sẽ khác.


"Thật vậy sao?” Diệp Oản Oản vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: "Đây cũng là những món anh trai em thích ăn, không ngờ khẩu vị của hai người lại giống nhau đến thế!” Nguyễn Tích Thời nghe vậy cũng ngạc nhiên: "Anh trai em cũng thích những món này?” “Đúng vậy” Diệp Oản Oản gật đầu: "Trước kia lần nào em ăn cơm với anh trai, anh ấy cũng ăn mấy món này.


Em còn trêu anh ấy là sao ăn hoài không ngán nữa." Nguyễn Tích Thời bỗng không biết nên nói gì, cô không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như thế.


“Hình như mợ chủ Phó và ông chủ nhà tôi rất có duyên." Quản gia nhìn Nguyễn Tích Thời với ánh mắt hơi khác thường.


Diệp Oắn Oản thì lại không nghĩ nhiều, cô ấy khá vui vẻ: "Hôm nay mà có anh trai em ở đây thì tốt rồi.


Nếu anh ấy mà biết chị Nguyễn cũng thích ăn những món giống anh ấy thì sẽ vui lắm, dù sao trong nhà chúng ta chỉ có mỗi chị Nguyễn là có khẩu vị giống anh ấy!" Nguyễn Tích Thời cũng không biết chuyện này có gì vui, nhưng thấy Diệp Oản Oản cười tươi rói nên cô không nói gì nữa, chỉ gắp một miếng rau xào.


Món cải thìa xào có hương vị rất thanh mát.


Nguyễn Tích Thời chợt dừng đũa.


Món cải thìa xào này có nêm đường?


  • Trước
  • Sau