Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 688 NHÀ HỌ ĐƯỜNG CÒN CÓ BÍ THUẬT LÃj ệnh viện?” Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình liếc mắt nhìn nhau.
Phó Vân Đình đứng dậy đi mở cửa: "Ai ở bệnh viện.” “Cậu Phó." Ông Namhìnthay PhóiVaniĐtnlevộixàngtrdloiiPaikenbenhiviệntgiás hội ở thành Tương gọi tới, nói là bà cụ Liên muốn gặp hai người một lần.” “Bà cụ Liên?" Nguyễn Tích Thời nghe thấy, lập tức đi tới: "Bà cụ Liên bị bệnh gu” “Bệnh viện không nói, nhưng e rằng nghe có vẻ bệnh cũng khá nặng” Ông Năm Nguyễn Tích Thời lập tức nhíu mày: "Sao đột nhiên lại bệnh nặng thế này?" Cô nhìn về phía Phó Vân Đình: "Chúng ta đi thăm bà cụ Liên đi.” Phó Vân Đình gật đầu: “Anh nhờ người đặt vé xe lửa gần nhất.” Cũng may, vẫn còn vé xe lửa cùng ngày.
Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình thu dọn đơn giản rồi lên tàu đến thành Tương.
Buổi chiều hai ngày sau, bọn họ đến thành Tương, đã có xe tới đón bọn họ chạy thẳng đến bệnh viện giáo hội.
Y tá nghe thấy tên của họ thì dẫn họ đến phòng bệnh của bà cụ Liên: "Bà cụ Liên đột nhiên phát bệnh, bây giờ các cơ quan đã bắt đầu suy yếu.
Chúng tôi đã hỏi bà ấy, bà ấy bảo mình không có người thân, nhờ tôi gọi điện thoại cho các người" Nguyễn Tích Thời bắt đầu lo lắng.
Cô biết rất rõ cơ quan suy yếu có ý nghĩa gì.
“Tại sao cơ quan của bà ấy đột nhiên bắt đầu suy yếu?" Nguyễn Tích Thời vừa đi vừa hỏi.
Y tá liếc nhìn cô, chỉ xem cô như một cô gái nhỏ không hiểu gì: "Người lớn tuổi thì cơ quan bắt đầu suy yếu, giờ bà cụ Liên đã hơn một trăm tuổi, sống đến từng tuổi này đã là món quà của Thượng đế rồi.” Nguyễn Tích Thời mím môi.
Cô đương nhiên biết có rất ít người có thể sống đến bảy tám chục tuổi, một trăm tuổi càng ít hơn.
Theo y học mà nói, cơ quan bắt đầu suy yếu cũng không có gì kì lạ, nhưng cô biết rõ bà cụ Liên vẫn được máu nhà họ Đường che chở, thân thể luôn khoẻ mạnh, nên không thể xuất hiện tình trạng cơ quan suy yếu đột ngột mới phải.
Chẳng lẽ...
Nguyễn Tích Thời vô thức sờ lên miếng huyết ngọc trong ngực.
“Đây chính là phòng bệnh của bà cụ Liên, sức khoẻ của bệnh nhân không tốt, hai người nói chuyện nhẹ nhàng, thời gian nói chuyện không nên quá lâu." Y tá nói xong bèn xoay người rời đi.
Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình nhìn nhau, nhẹ nhàng đấy cửa ra.
Khi tiếng cửa khẽ vang lên, một mùi thuốc sát trùng xông vào trong khoang mũi.
Nguyễn Tích Thời nhìn thấy bà cụ Liên nằm ở trên giường, mái tóc bạc xoã trên gối trắng, gò má hồng hào trước đó lúc này trở nên tái nhợt gần như trong suốt.
Trên ngón tay của bà cụ kẹp dụng cụ, và trên mũi cũng gắn dụng cụ để cung cấp oxy liên tục.
Nhưng ý thức của bà cụ dường như rất tỉnh táo, nghe thấy tiếng mở cửa, bà cụ chậm rãi quay đầu nhìn hai người đi tới.
Miệng bà cụ mấp máy: "Hai người...
đến rồi.” Giọng nói của bà cụ suy yếu, chỉ nói có vài chữ đã thở hổn hển.
Nguyễn Tích Thời bước tới ngồi xuống bên giường: "Bà Liên, bọn cháu đến thăm bà.” "Vất vả...
cho hai người.” Giọng nói của bà cụ Liên rất khàn: "Tôi không quen...
Ai khác...
Chỉ có thể tìm hai người...” “Không sao ạ!" Nguyễn Tích Thời thấy bà cụ giơ tay lên, khẽ nắm chặt tay bà cụ rồi nói: "Nhưng sao bà đột nhiên ngã bệnh thế ạ?" Cô ngừng lại: "Là vì bà đưa huyết ngọc cho cháu hả?” Bà cụ Liên chậm rãi lắc đầu: "Không phải...
Trước khi hai người đến, huyết ngọc đã không còn tác dụng...
Tôi cũng có thể cảm nhận được sức khoẻ của mình dần không ổn...” Bà cụ nói vài câu, phải dừng lại một chút mới có thể nói tiếp: "Tôi còn giữ nó lại...
Là nghĩ đến chờ sau khi tôi qua đời, nó có thể theo tôi vào quan tài...” Bà cụ nói xong, nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: "Không ngờ, tôi sẽ gặp cô.” Bà cụ dùng sức nắm tay Nguyễn Tích Thời: "Tôi rất vui vì miếng ngọc bội này có thể trả lại cho người nhà họ Đường...
Nếu như Trinh Dực ở trên trời có linh thiêng, nhất định cũng sẽ rất vui." Sau khi nói xong, bà ấy không khỏi ho khan, Phó Vân Đình đi rót nước đưa cho Nguyễn Tích Thời.
Yết hầu của bà cụ Liên cũng có vấn đề, bây giờ không thể rót nước vào trong miệng mà phải dùng tăm bông và băng gạc thấm nước đặt bên miệng.
Có nước thấm vào, cơn ho của bà cụ Liên mới dịu đi.
Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng giúp bà cụ điều hoà hơi thở, sợ đờm sẽ ứ trong cố họng của bà cụ.
Một lúc lâu sau, bà cụ Liên mới thở đều trở lại.
Nguyễn Tích Thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô móc huyết ngọc ra khỏi ngực: "Nếu máu nhà họ Đường có tác dụng với bà, vậy có phải máu của cháu cũng có tác dụng không?” Khi đang trên đường đến đây, cô cũng suy nghĩ đến điều này.
Nếu như cô thực sự là huyết mạch của nhà họ Đường, máu của bà cô có thể kéo dài mạng của bà cụ Liên, nói không chừng máu của cô cũng có công dụng này Nói dứt lời, cô muốn thử nhưng lại bị bà cụ Liên nắm chặt cổ tay.
Bà cụ Liên dùng hết toàn bộ sức lực nắm chặt cố tay cô: "Lúc trước bà cô của cô đưa miếng huyết ngọc này cho tôi, trên đó có bí thuật của nhà họ Đường, vì thế huyết ngọc mới có công dụng với tôi.
Bây giờ nhiều năm đã trôi qua, công dụng của nó đã dần mất đi, nhưng có thể đợi được cô tới, có lẽ là đây là ý trời...
Bà cụ nói hơi nhanh, người cũng bắt đầu thở hổn hển, nhưng tay vẫn nắm lấy tay Nguyễn Tích Thời không buông.
Nguyễn Tích Thời run lên, nhìn huyết ngọc trong tay mình.
Huyết ngọc trong tay cô đang phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
“Hoá ra nhà họ Đường còn có bí thuật à...” Vốn dĩ cô tưởng rằng mình đã đến gần với sự thật, nhưng bây giờ nghe bà cụ Liên nói, cô mới biết mình biết rất ít về nhà họ Đường.
"Đúng vậy." Bà cụ Liên dừng lại một chút mới cất giọng trầm thấp: "Đáng tiếc người của nhà họ Đường đều không còn nữa, cậu Tiêu của cô cũng không rành những thứ này, những bí thuật mà Trinh Dực vẫn lấy làm kiêu ngạo, cuối cùng đều không thấy được...” “Cậu từng cho cháu một sổ tay trừ tà." Nguyễn Tích Thời nói: "Có lẽ là của nhà họ Đường để lại.” “Tôi cũng từng nghe Trinh Dực nhắc tới sổ tay trừ tà đó, mặc dù cũng là được xem là bí thuật của nhà họ Đường, nhưng không phải là kĩ năng lợi hại nhất.” Bà cụ Liên nhẹ nhàng lắc đầu: "Bí thuật nhà họ Đường chưa bao giờ truyền ra bên ngoài, cho dù Trinh Dực ngây thơ nhưng cũng là một người thông minh.
Cô ấy nói với tôi cô ấy chưa bao giờ kể về bí thuật chân chính của nhà họ Đường với Tiêu Ngạn Cẩn.
Cô ấy nói mình vẫn còn anh trai, anh trai sẽ truyền bí thuật bí ẩn nhất của nhà họ Đường cho đời sau của nhà họ Đường” "Ý bà là ông ngoại của cháu ư?" Nguyễn Tích Thời giật mình: "Nhưng cháu chưa bao giờ nghe mẹ nhắc tới.” “Trước đó cô từng kể bà ngoại cô qua đời sớm, chắc là chưa kịp nói, hoặc trong quá trình đó đã xảy ra chỗ nhầm lẫn nào đó." Bà cụ Liên nhẹ nhàng nói: "Chẳng qua hiện giờ không ai biết cô là người đời sau của nhà họ Đường, không còn ai ngấp nghé đến huyết mạch của nhà họ Đường nữa, cô không biết gì cũng tốt.” Nguyễn Tích Thời nhìn khuôn mặt hiền hoà của bà cụ Liên.
Bà cụ Liên không biết, giờ cô đã bị người khác rình rập rồi.
Người đàn ông khoác áo choàng kia chắc hẳn biết chuyện cô là người nhà họ Đường, còn ở kiếp trước, thiên sư Trương từng dùng máu của cô để cúng tế cái hộp đen, có lẽ ông ta cũng biết rõ thân phận của cô.
Rất nhiều người đều đang theo dõi cô.
Tuy nhiên Nguyễn Tích Thời không nói ra những điều này khiến bà cụ Liên lo lắng, Nguyễn Tích Thời nói hùa theo bà cụ: "Chỉ là cháu vẫn muốn biết rốt cuộc năm đó nhà họ Đường đã xảy ra chuyện gì, sao bà cô của cháu lại đột nhiên qua đời?" Nhắc tới Đường Trinh Dực, bà cụ Liên khẽ thở dài: "Đây cũng là tâm nguyện chưa dứt của tôi, nếu cô có thể tìm ra sự thật, nhớ là phải nói ở trước mộ của tôi, tôi ở dưới đất cũng có thể nhắm mắt” “Bà Liên..." Nguyễn Tích Thời nhất thời cảm thấy buồn bã.
Ngược lại, bà cụ Liên khẽ cười: "Đừng lộ ra vẻ mặt như vậy, thật ra tôi đã nên chết từ lâu.
Nếu không nhờ Trinh Dực, tôi cũng không thể sống thêm nhiều năm như thế, tôi đã...
sống đủ rồi.” Khi bà cụ nói đến sống đủ, trên mặt tỏ ra bình tĩnh nhẹ nhõm.