Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 665 ÔNG ẤY NÓI MUỐN GẶP EM rần Nguyên khẽ thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ với cách làm xằng bậy tuỳ hứng của Giang Ngộ Sinh.
"Nhưng sau đó tôi đã điều tra, bang chủ Diệp làm ăn rất coi trọng chữ tín, không giống loại người trêu chọc gây khó dễ cho người khác.
Tôi cũng không nói gì, nghĩ rằng anh ta nể tình cũ hợp tác giữa Thanh Bang và nhà họ Giang mới giao vụ làm ăn này cho chúng tôi, vì thế tôi đã nắm bắt thời gian đi chuẩn Long Nghe thấy vậy, cảnh sát trưởng như có điều suy nghĩ.
Nếu như là quan hệ hợp tác, hình như không cần thiết phải giết người.
Huống hồ mặc dù là Giang Ngộ Sinh ký tên nhưng Trần Nguyên là người phụ trách việc làm ăn, dù muốn gây khó dễ cũng sẽ không đến tìm Giang Ngộ Sinh.
“Vậy ông có biết Giang Ngộ Sinh và bang chủ Diệp có lén lút qua lại gì không?” Nghe cảnh sát hỏi vậy, Trần Nguyên lộ ra nét mặt nghi ngờ: "Bang chủ Diệp từng ghé qua một lần, nói rõ yêu cầu của mình.
Sau đó đều là đàn em của anh ta gọi điện liên lạc với tôi, Ngộ Sinh đã bỏ mặc việc làm ăn từ lâu, sao bọn họ có thể qua lại với nhau được?” Hắn hỏi xong lại nhận ra có gì đó không ổn: "Ông luôn hỏi về chuyện của Thanh Bang, chẳng lẽ chuyện xảy ra có liên quan đến Thanh Bang à?" Trần Nguyên này rất nhạy bén.
Phần lớn đầu óc của người làm ăn đều rất linh hoạt.
Cảnh sát trưởng hơi do dự.
Trần Nguyên nhìn thấy vẻ mặt của ông ta thì càng khẳng định suy nghĩ của mình: "Ngài cảnh sát, người nhà Ngộ Sinh chẳng còn ai, chỉ có tôi chăm sóc cậu ấy.
Tôi cũng coi cậu ấy như người nhà, giờ cậu ấy đã chết, tôi cũng có quyền biết rõ sự thật chứ nhỉ?" Hắn nói hoàn toàn có lý.
Cũng nên cho người nhà một câu trả lời.
Cảnh sát khẽ thở dài, cố gắng giải thích uyển chuyển: "Chúng tôi trông thấy bang chủ Diệp có mặt tại hiện trường, nhưng bây giờ vẫn chưa thể chứng minh là cái chết của Giang Ngộ Sinh có liên quan đến bang chủ Diệp...” “Bang chủ Diệp?" Nét mặt của Trần Nguyên như bị sét đánh: "Ngộ Sinh vàanh ta không thù không oán, tại sao anh ta muốn giết Ngộ Sinh?" "Đúng, hiện giờ chúng tôi đang điều tra việc này.” Cảnh sát trưởng nói: "Nếu như theo lời anh kể, giữa bọn họ không có bất kì quan hệ gì, vậy tại sao anh ta phải ra tay với Giang Ngộ Sinh?" Ngón tay Trần Nguyên siết chặt.
“Lúc này bang chủ Diệp đang ở đồn cảnh sát hả?" Trần Nguyên hỏi: "Tôi muốn hỏi anh ta” "Anh ta còn đang ở trong phòng thẩm vấn, Tổng tư lệnh đang tra hỏi ở bên trong" Cảnh sát trưởng thấy ông ta định đứng dậy, vội vàng đưa tay ra ngăn cản: “Chúng tôi không thể tự mình tra hỏi, xin anh Trần chờ ở bên ngoài” cNzglnhichetirotithamiehtivoi hởiltungthdaptieaniciing không qược hố Nét mặt của Trần Nguyên rất khó coi.
“Giờ không thể khẳng định anh ta chính là hung thủ giết người” Cảnh sát trưởng thay đổi sự chú ý của ông ta: "Anh nghĩ kĩ lại xem còn bỏ sót chuyện gì không, ví dụ như gần đây Giang Ngộ Sinh có hành động gì đặc biệt không?" “Hành động đặc biệt...” Trần Nguyên dừng lại một chút, nhỏ giọng lặp lại một câu như đang có điều suy nghĩ.
Một lát sau, hắn mới từ từ ngồi xuống do dự lên tiếng: "Có một việc, nhưng tôi không biết có liên quan hay không." “Vài ngày trước, có một lần giữa trưa tôi về nhà lấy tài liệu bắt gặp Ngộ Sinh muốn ra ngoài, nói có người mời cậu ấy uống rượu, còn nhắc tôi mấy hôm nay Ta ngoài nhớ mang theo chìa khoá, vì mấy hôm nay cậu ấy bận đi xã giao.
Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, cứ nghĩ là cậu ấy ăn chơi trác táng với mấy người bạn không tốt như trước kia.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, từ lúc cậu ấy hết tiền bị đòi nợ, những người kia trốn xa chừng nào tốt chừng đó, sao có thể mời cậu ấy đi uống rượu...” Trần Nguyên càng nói càng cảm thấy đáng nghị, nhìn về phía cảnh sát: "Nếu như điều tra ra cậu ấy uống rượu với ai thì có phải sẽ có manh mối đúng không?" “Có lẽ đây cũng là một manh mối, nhưng thành Vân nhiều nhà hàng như vậy, thực sự như mò kim đáy biển.” Cảnh sát trưởng có chút đau đầu.
Trần Nguyên nói tiếp: "Ngộ Sinh ăn uống thường rất kén chọn, bình thường cậu ấy sẽ không đến những nhà hàng đâu." Giọng hắn rất chắc chắn.
Nguyễn Tích Thời nhìn hắn.
Trần Nguyên này thực sự vô cùng hiểu Giang Ngộ Sinh.
"Nếu là như phạm vi đã nhỏ hơn rất nhiều.” Nói dứt lời, cảnh sát trưởng quay đầu nói với cảnh sát viên ở bàn bên cạnh: "Cậu đi điều tra vài nhà hàng lớn, xem ông chủ mấy nhà hàng đó có từng gặp qua người chết không?” "Vâng.
Cảnh sát lập tức rời đi.
Cảnh sát trưởng lại nhìn về phía Trần Nguyên: “Anh Trần, việc này còn cần thời gian điều tra, nếu không anh đến bệnh viện một chuyến nhận dạng thân phận của người chết, chờ bên này có tin tức gì, tôi sẽ thông báo cho anh.” Ngón tay Trần Nguyên siết chặt, một lúc lâu sau mới trả lời: "Được, tôi đến bệnh viện trước, chờ có tin tức, xin ông hãy thông báo cho tôi trước.” Cảnh sát gật đầu, quay đầu nói với cảnh sát khác: "Tiểu Lý, cậu dẫn anh Trần đến bệnh viện nhận dạng đi." Cảnh sát đứng lên, đi tới trước mặt Trần Nguyên: "Anh Trần, mời đi theo tôi.” Trần Nguyên vịn bàn, chậm rãi đứng lên.
Nguyễn Tích Thời thấy lưng hắn đều khom xuống giống như chịu một cú sốc lớn, chậm rãi theo cảnh sát rời đi.
“Haiz, bây giờ nhà họ Giang này chẳng còn ai hết, đúng là bi thảm.” Cảnh sát trưởng nhìn theo Trần Nguyên, lắc đầu: "Trợ lý này cũng xem như trung thành." Nguyễn Tích Thời mím môi không lên tiếng.
Một lát sau, Phó Vân Đình bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Nguyễn Tích Thời đứng dậy, tiến lên phía trước hỏi: "Sao rồi?” Sắc mặt của Phó Vân Đình sa sầm, anh nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: "Ông ấy cũng chưa nói gì cả, chỉ nói rằng người không phải do ông ấy giết, nhưng ông ấy nổ súng là thật, chẳng qua là có kẻ xấu xông vào nhà.” “Kẻ xấu?" Nguyễn Tích Thời hơi kinh ngạc: "Thấy rõ mặt mũi không?” Phó Vân Đình lắc đầu: "Nói không có.” "Nói vậy khác nào nói miệng không có bằng chứng." Nguyễn Tích Thời nhíu cm Phó Vân Đình nhìn cô, nhất thời không lên tiếng.
Nguyễn Tích Thời nghi ngờ: "Có chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt Phó Vân Đình trở nên phức tạp, nhưng vẫn lên tiếng: "Ông ấy nói muốn gặp em, bảo em vào trong." Nguyễn Tích Thời khẽ sửng sốt.
Ở bên cạnh, cảnh sát trưởng định nói gì đó, nhưng nghe xong câu này thì lộ ra nét mặt kinh hãi, sau đó ngậm miệng lại.
“Vậy em vào trong hỏi thử.” Nguyễn Tích Thời đáp.
Phó Vân Đình gật đầu, nhìn Nguyễn Tích Thời đi vào phòng thẩm vấn.
Cảnh sát trưởng đứng bên cạnh, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Ngược lại, Phó Vân Đình chỉ quay sang hỏi ông ta: "Vừa nãy thư ký của Giang Ngộ Sinh đã tới?” *À, đúng vậy." Cảnh sát trưởng vội nói.
“Cho tôi xem bản ghi lời khai.” Phó Vân Đình nói rồi xoay người bước đi.
Cảnh sát trưởng nuốt nước bọt, ánh mắt đầy sự thán phục từ tận đáy lòng.
Không hổ danh là đại tướng, thật sự rất bình tĩnh.
Nguyễn Tích Thời bước vào phòng thẩm vấn, nhìn thấy Diệp Vân Châu thản nhiên ngồi trên ghế.
Thân hình ông ta cao lớn, khí thế nổi bật, cho dù đang ngồi trong phòng thẩm vấn nhưng vẫn tỏa ra nguồn năng lượng khiến người khác không dám đến gần.
Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Vân Châu quay đầu nhìn về phía cô: “Mợ Phó.” Nguyễn Tích Thời đi đến trước mặt ông ta nhưng không hề ngồi xuống, cô chỉ nhìn ông ta rồi hỏi: "Bang chủ Diệp tìm tôi có việc gì không?” “Tôi muốn hỏi cô có thời gian giúp tôi đi thăm hỏi Oản Oản thường xuyên chút không?" Diệp Vân Châu cũng không vòng vo mà nói thẳng: "Chờ đến khi tôi ra khỏi đây, tôi sẽ thanh toán hết cho cô dựa trên số ngày” Nguyễn Tích Thời giật giật môi: "Nếu ông đã lo lắng cho Oản Oản như thế thì tại sao không chịu nói hết sự thật, tranh thủ ra ngoài sớm hơn một chút” Diệp Vân Châu lạnh nhạt nhìn cô.
“Tôi đã nói tất cả sự thật rồi.” Ông ta nói: "Tôi không giết Giang Ngộ Sinh" “Nhưng ông thật sự xuất hiện trong phòng Giang Ngộ Sinh." Nguyễn Tích Thời nhìn ông ta: "Vừa nãy tôi có gặp trợ lý Trần Nguyên của Giang Ngộ Sinh.
Trần Nguyên nói ông ta là người phụ trách việc làm ăn giữa hai người, nếu đã như vậy thì tại sao ông lại muốn đi gặp Giang Ngộ Sinh một mình?”