Chương 664 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 664 THẤM VẤN Ở ĐỒN CẢNH SÁT C ảnh sát có bằng chứng có lý.


Lúc bọn họ xông vào phòng, ngoài Giang Ngộ Sinh đầu bị bắn thủng một lỗ đã chết nằm trên mặt đất, cũng chỉ có Diệp Vân Châu với nòng súng còn đang bốc khói.


Cho dù là ai nhìn thấy cảnh này, đều sẽ nghĩ Diệp Vân Châu là hung thủ giết người “Đã dẫn người đến đồn cảnh sát" Cảnh sát cung kính hỏi: "Nếu Tổng tư lệnh đã quen biết người này, anh có muốn đi với ông ta không?" Phó Vân Đình liếc nhìn Nguyễn Tích Thời, Nguyễn Tích Thời lập tức trả lời: “Em cũng muốn đi." "Vậy đi chung đi." Nói dứt lời, Phó Vân Đình quay người đi về phía xe.


Nguyễn Tích Thời đuổi theo phía sau.


Hai người đi theo xe cảnh sát đến đồn cảnh sát.


Biết Phó Vân Đình đến, cảnh sát trưởng tự mình ra chào đón.


Ông ta cũng biết việc Diệp Vân Châu bị bắt vào đây, khẽ nói với Phó Vân Đình: “Tổng tư lệnh, ngài quen biết với bang chủ Diệp, chi bằng việc thẩm vấn sẽ...


giao cho ngài?" Phó Vân Đình liếc mắt nhìn ông ta: "Ông không dám đắc tội với ông ta nên mới giao cho tôi phỏng vấn à?” Cảnh sát trưởng cười khan: "Dù sao ông ta cũng là bang chủ của Thanh Bang, chúng tôi thực sự không dám thẩm vấn ông ta như tội phạm bình thường!” “Xem lá gan của các người kìa!” Phó Vân Đình cười giễu cợt, quay đầu nói với Nguyễn Tích Thời: "Anh vào phòng thẩm vấn, em chờ anh ở chỗ này.” "Được." Nguyễn Tích Thời đồng ý, nhìn Phó Vân Đình sải bước đi vào phòng thẩm vấn.


Ở bên ngoài, Nguyễn Tích Thời tìm cái ghế rồi ngồi xuống.


Cảnh sát trưởng bưng một tách trà nóng đến cho cô: “Mợ Phó uống trà.” “Cảm ơn.” Nguyễn Tích Thời khách sáo nói cảm ơn: "Tôi ngồi ở đây một lát, không cần để ý đến tôi, ông đi làm việc đi." Cảnh sát trưởng thấy Nguyễn Tích Thời nói chuyện khá ôn hoà dễ gần, nét mặt mới dịu đi, lộ ra nụ cười thật lòng: "Vậy cô cứ ngồi, tôi đi kiểm tra tài liệu người chết một lát.” Nguyễn Tích Thời bưng ly trà, nhìn cảnh sát trưởng vừa gọi điện vừa đọc tài liệu mà cảnh sát mang đến.


Một lúc sau, Nguyễn Tích Thời đứng dậy bước tới trước mặt cảnh sát trưởng: “Cảnh sát trưởng à, ông có điều tra được gì không?” Cảnh sát trưởng ngẩng đầu lên nhìn cô, lộ ra nét mặt dò hỏi.


Nguyễn Tích Thời cất giọng êm dịu: "Thật ra thì hôm nay tôi và Vân Đình cũng đến tìm anh ta, không ngờ anh ta lại gặp chuyện." “Hoá ra là vậy.” Cảnh sát trưởng nghe nói thế, phản ứng đầu tiên là bọn họ quen biết Giang Ngộ Sinh.


Nét mặt ông ta nhất thời trở nên nghiêm túc, nhanh chóng nói thẳng ra tình hình thực tế điều tra được.


“Chúng tôi điều tra ra gần đây Giang Ngộ Sinh vẫn luôn ở trong căn nhà nhỏ kia, nhưng căn nhà nhỏ này là của Trần Nguyên, trợ lý của anh ta.


Bây giờ công ty đứng tên Giang Ngộ Sinh cũng do Trần Nguyên duy trì, vì thế tôi đã sai người gọi Trần Nguyên đến.” Đang nói chuyện, cảnh sát trưởng ngẩng đầu lên, thấy có người bước vào: “Trần Nguyên đến rồi.” Nguyễn Tích Thời quay đầu lại, chợt thấy hai cảnh sát dẫn một người đàn ông đi vào.


Người đàn ông này trông khoảng bốn mươi tuổi, đeo mắt kính gọng vàng, không giống như dân kinh doanh mà giống như một thư sinh.


“Cảnh sát trưởng, Trần Nguyên đến rồi." Cảnh sát nói.


Ánh mắt của Trần Nguyên nhìn lướt qua Nguyễn Tích Thời lại nhìn về phía cảnh sát trưởng qua mắt kính, hắn đẩy mắt kính nói: "Chào cảnh sát trưởng, tôi là Trần Nguyên." Hắn ngừng lại một chút: "Nghe nói Ngộ Sinh gặp chuyện không may, cậu ấy gặp chuyện gì thế?" Xem ra cảnh sát cũng chưa nói toàn bộ tình hình cho Trần Nguyên biết.


“Anh ngồi trước đi” Cảnh sát trưởng đưa tay ra hiệu cho Trần Nguyên ngồi xuống ghế trước mặt.


Nguyễn Tích Thời cũng ngồi xuống một bên, ánh mắt dừng lại trên người Trần Nguyên.


“Căn nhà ở thành Nam là của anh Trần à?" Cảnh sát hỏi.


"Vâng." Trần Nguyên gật đầu.


Cảnh sát trưởng gật đầu: "Lúc nãy chúng tôi phát hiện anh Giang bị giết hại trong căn nhà ở thành Nam.” "Cái gì?" Trần Nguyên lập tức đứng bật dậy: "Anh nói Ngộ Sinh, cậu ấy...” Hắn há miệng, vì quá khiếp sợ những lời nói tiếp theo đều không thốt nên lời.


Nguyễn Tích Thời nhìn hắn, thấy sắc mặt của hắn từ khiếp sợ chuyển sang không thể tin nổi, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi: "Ngộ Sinh, cậu ấy...


chết rồi ư?" "Đúng." Cảnh sát trưởng trả lời: "Thi thể đang ở trong bệnh viện, một lát nữa sẽ có người bên chúng tôi dẫn anh đi nhận diện.” Nhưng Trần Nguyên dường như không nghe thấy, hắn lộ ra nét mặt hoảng hốt như thể không có cách nào bình tĩnh lại từ trong đống thông tin to lớn đó.


Một lát sau, hắn mới run rấy hỏi: "Ngộ Sinh bị ai hại chết?


Là đám người đòi nợ đúng không?" “Trước mắt vẫn chưa rõ hung thủ là ai." Cảnh sát cũng không nói thẳng ra là Diệp Vân Châu, mà chỉ nói: "Vì thế tôi mới tìm anh đến để tìm hiểu một số tình hình của người chết” Thân thể Trần Nguyên đang run rẩy.


Một lúc lâu sau, hắn mới kiềm chế bản thân, chậm rãi ngồi xuống ghế.


"Anh Trần." Cảnh sát trưởng thấy hắn ngồi xuống mới lên tiếng: "Mời anh nói Tõ quan hệ giữa anh và người chết." Trần Nguyên nhìn về phía cảnh sát trưởng.


Hắn siết chặt hai tay mới kiềm chế được cơn run rấy, chậm rãi trả lời: "Tôi là trợ lý của cha Ngộ Sinh, khi cha Ngộ Sinh qua đời đã dặn dò tôi hãy chăm sóc Ngộ Sinh.


Tôi cũng nhìn Ngộ Sinh trưởng thành, có thể nói trong lòng tôi xem cậu ấy giống như con ruột của mình.


Hơn nữa từ trước đến giờ, tính cách của Ngộ Sinh hơi ngang bướng, tôi thực sự lo lắng khi cậu ấy ở một mình, cho nên tôi vẫn ở lại bên cạnh giúp đỡ cậu ấy xử lý một số việc làm ăn." "Vậy hôm nay anh cũng đang xử lý việc làm ăn à?" Cảnh sát trưởng hỏi: Anh không gặp Ngộ Sinh bao lâu rồi?" "Vâng, hôm nay tôi đang xử lý một vụ làm ăn với người nước ngoài.” Giọng Trần Nguyên khàn khàn: "Gần đây tôi rất bận, vì thế ba ngày nay tôi chưa về nhà, ban đầu tôi định hôm nay sau khi giải quyết xong số hàng này sẽ về nhà, ai ngờ." Giọng hắn run lên, ngón tay cấu mạnh vào mu bàn tay.


"Sớm biết như vậy, hôm qua tôi nhất định sẽ về nhà, có lẽ Ngộ Sinh sẽ không, sẽ không...” “Không ai đoán trước được chuyện này, anh Trần xin đừng tự trách.” Cảnh sát trưởng an ủi.


Trần Nguyên cúi đầu xuống, bả vai hơi run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng ừ rất nhẹ.


Cảnh sát nhìn thấy tâm trạng hắn có phần mất bình tĩnh, cũng không vội hỏi tiếp.


Trước tiên ông ta lật tài liệu, chờ Trần Nguyên bình tĩnh hơn mới lên tiếng: "Tôi đã xem trên tài liệu, công ty thuốc lá của Giang Ngộ Sinh kinh doanh không tốt lắm, hơn nữa còn nợ nần, nhưng gần đây cậu ấy nói với người ngoài rằng đã nhận được một đơn hàng lớn, không biết mấy ngày nay có phải anh Trần đang bận với đơn hàng này không?" Trần Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, đơn hàng này đưa ra rất nhiều điều kiện, tôi sợ bị người khác chú ý nên dặn Ngộ Sinh đừng nói với bên ngoài, nhưng mà cậu ấy vẫn nói ra.


Tôi sợ có thay đổi, mấy ngày nay tôi lo chuẩn bị hàng hoá muốn mau chóng kết thúc vụ hợp tác này.” “Hợp tác với ai?" Trần Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát trưởng, vành mắt đỏ ngầu: "Là bang chủ Diệp của Thanh Bang” Tay lật tài liệu của cảnh sát trưởng hơi khựng lại, theo bản năng quay đầu liếc nhìn Nguyễn Tích Thời.


Ánh mắt của Nguyễn Tích Thời khẽ thay đổi.


Diệp Vân Châu và Giang Ngộ Sinh hợp tác làm ăn?


Thấy Nguyễn Tích Thời không có biểu cảm gì, cảnh sát trưởng mới quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên: "Trước kia các người từng qua lại với Thanh Bang à?


Tại sao họ đột nhiên lại làm ăn với các người?” “Nhà họ Giang từng là hộ buôn bán thuốc lá nổi tiếng, bởi vì lúc đó thuốc lá không thể vận chuyển bằng đường bộ, hơn nữa cũng không tiện vận chuyển số lượng trên bằng xe lửa, vì thế không có cách nào tiêu thụ ra nước ngoài.


Là ông Giang tìm đến hợp tác với các bang phái, vận chuyển thuốc lá ra nước ngoài tiêu thụ bằng đường thuỷ thông qua những cái rương được niêm phong kín, mở rộng thêm thị trường ở nước ngoài.” Nhắc đến việc làm ăn, trong mắt Trần Nguyên mới lộ ra một tia sáng: "Nhưng sau khi ông cụ Giang qua đời, cha của Ngộ Sinh không giỏi việc kinh doanh, việc hợp tác với các bang phái cũng ít đi.


Đến Ngộ Sinh, vì danh tiếng bên ngoài không tốt, cộng thêm bây giờ thuốc lá ngày càng nhiều, vì thế cuối cùng không hợp tác với những bang phái kia nữa." Ông ta dừng lại một lát: "Mấy hôm trước, bang chủ Diệp của Thanh Bang đột nhiên tìm đến cửa, nói muốn bàn một vụ làm ăn với Ngộ Sinh cần một lượng lớn thuốc lá.


Hôm đó tôi đi vắng, đang lúc Ngộ Sinh thiếu tiền, nghe nói có một vụ làm ăn lớn kiếm được nhiều tiền lập tức ký tên đồng ý."


  • Trước
  • Sau