Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 659 THI THỂ NỮ TRONG GIẾNG CẠN giống Phệ Hồn Châu hay roi Tổn Ma, trước nay thần giáp Huyền LÀi T hần giáp Huyền Hoàng là một trong tám thần khí lớn.
Không Hoàng luôn có chủ, tôi còn nhớ nó đang nằm trong tay Đề ti nhà họ Giang" Tế Tế nhớ lại.
Đều?
Đó là một chức danh từ thời cổ đại.
Từ khi thời đại phong kiến kết thúc, những chức quan thế này cũng không còn tồn tại.
“Em đang nói đến thần giáp Huyền Hoàng gì vậy?” Phó Vân Đình hỏi.
Lúc này Nguyễn Tích Thời mới ý thức được mình vừa lỡ lời.
Cô nói lại cho Phó Vân Đình nghe những thông tin mà Tể Tể vừa cung cấp.
Phó Vân Đình suy tư: "Nếu hắn thật sự đang giữ thần giáp Huyền Hoàng, vậy thì có thể hắn có liên quan đến nhà họ Giang.” "Nhưng bây giờ đã không còn kinh thành, không biết nhà họ Giang đi về nơi nào rồi.” Nguyễn Tích Thời nhíu mày nói.
Phong kiến bị tiêu diệt, chế độ mới được thành lập, những quan lại trước kia đều phải lánh đi.
Một số người đã chết, còn đại đa số sống chẳng khác gì người bình thường.
“Mặc dù không còn chức quan nhưng cũng không dễ gì xóa bỏ sự tồn tại của cả một gia tộc.
Chỉ cần còn có đời sau thì nhất định bọn họ sẽ được thừa kế món thần khí lợi hại nhường ấy." Phó Vân Đình nói: "Tốt xấu gì cũng xem như manh mối, để anh cho người đi dò hỏi.” Nguyễn Tích Thời gật đầu, nói thêm: "Lần này hắn dùng thuật Kim độn nên sẽ bị thương nặng, chắc chắn không xuất hiện lại trong thời gian ngắn.
Bây giờ chúng ta tiếp tục ở lại nhà họ Phó cũng không có ý nghĩa gì.” "Vậy sáng sớm mai chúng ta đi ngay đi!" Phó Vân Đình nghe vậy, lập tức nói.
Anh không muốn ở lại nhà họ Phó này thêm một phút giây nào nữa.
Nguyễn Tích Thời thấy anh có vẻ nôn nóng thì mím môi cười khẽ: "Sáng mai chúng ta phải chào tạm biệt cha anh chứ.
Có điều trước đó em còn một việc muốn kiểm chứng." “Chuyện gì vậy?" Phó Vân Đình tò mò.
Nguyễn Tích Thời nhìn anh rồi giơ tay lên, Phó Vân Đình ngoan ngoãn cúi đầu, nghe Nguyễn Tích Thời ghé vào lỗ tai mình, khẽ thì thầm.
Phó Vân Đình ngửi được hương thơm thoang thoảng đầy mê hoặc trên người cô, cộng thêm hơi nóng phả vào tai khiến lòng anh ngứa ngáy như bị mèo cào.
Nguyễn Tích Thời vừa nói xong, anh lập tức ôm chầm lấy cô rồi kéo xuống giường.
Do bị Phó Vân Đình giày vò một trận nên đến giữa trưa hôm sau, Nguyễn Tích Thời mới rời giường.
Hai người thu dọn đồ đạc rồi ra cửa chào tạm biệt ông Phó.
Quản gia nói ông Phó đang trong phòng làm việc.
Hiện giờ ông ta không đến cơ quan, phần lớn thời gian là ngồi trong nhà xử lý công văn.
Nhưng chưa đến nửa tháng nữa ông ta sẽ quay về trụ sở.
Lúc đi ngang qua nhà sau, Nguyễn Tích Thời không cẩn thận giẫm lên một tảng đá rồi trật chân, cô đau muốn chảy nước mắt.
"Đau quá!" Cô rưng rưng nước mắt nhìn Phó Vân Đình.
"Vậy em cứ ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi, để anh đi nói với cha là được rồi.” Phó Vân Đình nhìn lướt qua, thấy bên cạnh có một miệng giếng cạn, sát bên là bệ đá nên đỡ Nguyễn Tích Thời ngồi xuống.
“Em đừng đi lung tung khắp nơi, cứ ở yên đây chờ anh." Phó Vân Đình nói.
Nguyễn Tích Thời ngoan ngoãn gật đầu: "Em sẽ không đi đâu cả” Lúc này Phó Vân Đình mới cẩn thận bước về phía nhà Đông.
Nguyễn Tích Thời thấy anh đi xa mới quay lại quan sát miệng giếng cạn phía sau.
"Tế Tế?" Tế Tế bay ra khỏi giếng cạn: "Bên trong hôi muốn chết, sau này đừng hòng bắt ông đây làm chuyện kiểu này.” “Bên trong có không?" Nguyễn Tích Thời hỏi.
Tế Tế ghét bỏ “ừm” một tiếng.
Ánh mắt Nguyễn Tích Thời lạnh xuống.
Một lát sau, Nguyễn Tích Thời đứng dậy đi đến cạnh giếng cạn.
Cô tỏ vẻ lo lắng mà gọi người hầu trong nhà lại: "Khuyên tai của tôi rơi mất quanh đây, có thể tìm phụ tôi được không?" Người làm trong nhà đều biết bây giờ người quyền lực nhất ở nhà họ Phó không phải ông Phó mà là cậu hai vừa thăng chức thành Tổng tư lệnh.
Vậy nên nghe mợ hai bị rơi mất đồ, không một ai dám thờ ơ, nhanh chóng lại giúp cô tìm.
Nhưng tìm xung quanh miệng giếng một vòng, bọn họ vẫn không tìm được khuyên tai.
Nguyễn Tích Thời liên tục rơi nước mắt: "Đó là thứ duy nhất mà mẹ tôi để lại cho tôi, nếu làm mất thì tôi sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho chính mình!” Quản gia biết chuyện nên cũng đến đây.
Thấy Nguyễn Tích Thời nói vậy, ông ta nhanh chóng an ủi: "Mợ chủ đừng vội, không biết trước đó mợ chủ từng đi qua những đâu, để tôi sai người đến đó tìm.” “Vừa nãy lúc tôi đến đây thì vẫn còn khuyên tai” Nguyễn Tích Thời sờ vành tai trống trải bên trái, bên tai phải đúng là còn một chiếc khuyên tai hình giọt nước: "Chắc chắn là rơi ở đây” Quản gia quan sát một vòng, nơi này rộng rãi nên chỉ cần nhìn qua là biết ở đây thật sự không có chiếc khuyên tai nào.
“Có khi nào rơi xuống giếng hay không?" Có người nói.
Quản gia nghe vậy cũng nhìn Nguyễn Tích Thời: "Mợ chủ có đến bên cạnh giếng không?" “Có.” Nguyễn Tích Thời gật đầu: "Lúc nãy tôi bị trật chân, sau đó đã đỡ đau nên mới đi sang đây.” "Vậy thì có thể nó ở trong giếng!” Có một bảo vệ trông giữ sân sau tỏ vẻ nịnh nọt: "Để tôi xuống dưới vớt cho!” "Việc này...” Quản gia do dự.
Giếng này đã cạn khô từ rất lâu, không biết bên trong có côn trùng rắn rết, chuột, kiến gì hay không, lỡ như ảnh hưởng đến người nọ thì lại phiền toái.
“Hay bỏ đi, lỡ gặp nguy hiểm thì sao.” Tuy nói thế nhưng giọng Nguyễn Tích Thời rất nhẹ nhàng, còn có chút nghẹn ngào, khiến ai nghe thấy cũng thương.
Cô nhìn người bảo vệ với đôi mắt ngấn nước.
Bảo vệ chợt cảm thấy rung động, vứt hết tất cả sợ hãi ra khỏi đầu trong nháy mắt.
Anh ta chỉ cảm thấy cô quá đáng thương, nhất định phải giúp đỡ cô.
“Mợ chủ không cần lo lắng, chỉ là một miệng giếng cạn mà thôi, có gì nguy hiểm đâu!" Bảo vệ vỗ ngực nói: "Giao cho tôi!” Anh ta nhanh chóng nhờ người lấy dây thừng rồi buộc vào eo mình.
Quản gia thấy thế cũng không nói thêm gì.
Hơn nữa chiếc khuyên tai này còn rất quan trọng đối với Nguyễn Tích Thời.
Nếu ông ta cứ cố ngăn cản, sau đó vẫn tìm không được khuyên tai thì khó đảm bảo Phó Vân Đình không trách ông ta.
Ông ta không muốn làm phật lòng ai đâu.
Người bảo vệ buộc đầu kia dây thừng vào thân cây rồi kéo căng, xác định dây đã buộc chắc rồi mới đu người xuống miệng giếng.
Giếng này đã lâu không có nước nên rất khô ráo.
Bảo vệ rất khỏe nên có thể đáp xuống an toàn.
Đến đáy giếng, anh ta cảm giác chân mình đang dẫm lên thứ gì đó mềm nhũn, không giống như mặt đất.
Bảo vệ hoang mang cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Vừa nhìn xuống là thấy một khuôn mặt người chết trắng bệch, đôi mắt trợn to, khiến anh ta sợ hết cả hồn!
"Có tìm được chưa?” Thấy hồi lâu không có động tĩnh, quản gia hô to xuống giếng.
Một lúc lâu sau, bảo vệ mới run rẩy trả lời: "Chết rồi...
Chết rồi “Cái gì?" Quản gia nghe không rõ.
“Chết rồi, có người chết!” Tiếng hét sợ hãi của bảo vệ khiến đàn chim trên cây bay đi mất.
Một lát sau, bảo vệ và thi thể cùng được kéo lên.
Thi thể được đặt xuống đất, có người nhận ra cô ấy.
“Đây không phải là người hầu của bà chủ, Mặc Họa sao?" “Là Mặc Họa!
Nhưng cô ấy đã trộm giấy bán thân bỏ trốn rồi kia mà?” “Chẳng trách tìm mãi cũng không thấy, thì ra là chết rồi...” Có vài người nhát gan đã sợ hãi đến mức bịt miệng lại, không dám nhìn.
Nguyễn Tích Thời bình tĩnh nhìn thi thể Mặc Họa trên mặt đất.
Quản gia cũng cả kinh, sau đó mới ổn định lại: "Xem ra cô ấy sợ bị bà chủ trách phạt nặng nề nên mới trộm giấy bán thân, về sau lại hối hận nên mới nhảy giếng tự vẫn.” Nói rồi, ông ta khoát tay với các bảo vệ: "Mau khiêng đi ném vào bãi tha ma!" "Vâng!" Nhóm bảo vệ định tiến lên thì lại bị Nguyễn Tích Thời ngăn lại.