Chương 655 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 655 XÔNG VÀO PHÒNG PHU NHÂN BẮT KẺ XẤU hệ Hồn Châu phát ra từng luồng ánh sáng tím giống như những sợi tơ P vô hình, nó nhanh chóng vươn về phía người đàn ông khoác áo choàng phía trước.


Chân tay của người đàn ông khoác áo choàng bị quấn lấy, giống như con rối gỗ bị sợi tơ kéo lại.


"Quay về!” Nguyễn Tích Thời khẽ quát, cô muốn kéo người đàn ông khoác áo choàng quay lại.


Người đàn ông mặc áo choàng run lên, hắn ném ra mấy lá bùa, bùa tự bốc cháy trên mặt đất, bao vây hắn trong vòng lửa, ngay cả thân hình hắn cũng trở nên mờ ảo trong ngọn lửa chập chờn này.


Giây tiếp theo, hắn biến mất không thấy tăm hơi.


Nguyễn Tích Thời đuổi tới trước vòng lửa thì dừng bước.


"Hả!" Tế Tế trợn to mắt: "Độn Hỏa, người này được đấy, luyện được cả Độn Hỏa!


Cô bé, xem ra lần này cô thật sự gặp phải đối thủ rồi!” Nguyễn Tích Thời nhíu mày.


Trong thuật Độn Ngũ Hành, thuật Độn Hỏa và thuật Độn Thổ là khó nhất, thuật Độn Thổ khó ở chỗ đất đai cứng rắn, sơ ý một chút là có thế bị chết ngạt trong lòng đất; còn thuật Độn Hỏa, chạm vào lửa là có thể chạy trốn, chỉ là khi vào lửa và ra khỏi lửa, việc bị bỏng lửa không thể tránh khỏi, nếu nghiêm trọng có thể bị thiêu chết.


Người đàn ông mặc áo choàng này lại không chút do dự dùng thuật Độn Hỏa, là quá tự tin vào bản lĩnh của mình, hay là vì không muốn bị cô phát hiện nên thà rằng mạo hiểm?


“Cô bé này, cô nhìn bên kia đi!" Tế Tể đột nhiên kêu lên.


Nguyễn Tích Thời cũng nhìn thấy ánh sáng tím vẫn luôn vây quanh vòng lửa lại đột nhiên bay nhanh về một hướng.


"Người ở đó!” Thuật Độn Hỏa cũng có khoảng cách, xem ra người đàn ông khoác áo choàng kia lại xuất hiện rồi.


Nguyễn Tích Thời đuổi theo ngay lập tức.


Cô đi theo mấy luồng ánh sáng tím giống như sợi tơ này, Nguyễn Tích Thời một đường đuổi thẳng vào sân trong, cô nhìn thấy ánh sáng tím xuyên thẳng qua cửa phòng.


Sau đó, nó rơi vào trong một căn phòng, cô theo bản năng đi lên đẩy cửa căn phòng đó ra.


“Mợ chủ có chuyện gì sao?


Mợ chủ...” Người hầu canh cửa thấy cô không thông báo đã trực tiếp đẩy cửa vào, người hầu vội vàng kêu lên, cô ấy giơ tay muốn ngăn cản cô nhưng đã muộn.


Cửa không khóa nên cô kẽo kẹt một tiếng đã có thể đấy ra, sau đó cô chạm mắt với bà Phó đang ngồi bên bàn uống tổ yến.


Bà Phó lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cô!” “Bà chủ thứ lỗi, tôi không ngăn được mợ chủ.” Người hầu vội vàng chạy vào, cúi đầu xin lỗi.


Mấy người hầu đi ngang qua bên ngoài tò mò nhìn vào.


Người hầu thấy vậy thì vội vàng đóng cửa lại.


Ánh sáng tím của Phệ Hồn Châu ở trong phòng đã bị đứt đoạn, Nguyễn Tích Thờ PC Hồn Chân La c0 cũng thun th Lm xào ảnh sa dê Hôn na CO là quét qua khắp nơi trong phòng, từ giường đến rèm, sau đó mới nhìn về phía bà ta: "Phu nhân có thấy một người đàn ông khoác áo choàng đi vào đây không?" Bà Phó vốn đang kinh ngạc thì nghe Nguyễn Tích Thời hỏi vậy, sắc mặt bà ta đột nhiên trầm xuống: "Đàn ông nào?" "Tôi đuổi theo một người nhưng chạy đến đây thì không thấy nữa." Nguyễn Tích Thời nhìn thấy trên người bà ta có dấu vết dao động linh lực, ánh mắt của cô trầm xuống: "Nếu phu nhân nhìn thấy, có thể nói cho tôi biết không?” Sắc mặt bà Phó càng âm trầm hơn, mắt bà ta nổi lửa giận: "Cô nói vậy là có ý gì?


Cô nghĩ ngờ tao giấu đàn ông sao?" Bà ta đặt chiếc thìa trong tay xuống, lạnh lùng nói: "Cô thân là con cháu, không.


chào hỏi đã xông vào phòng tôi, không chào hỏi với tôi thì cũng thôi đi, bây giờ mày còn đến chất vấn tôi.


Phó Vân Đình không dạy cô quy củ sao?” “Phu nhân hiểu lầm rồi." Nguyễn Tích Thời không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Tôi không có ý đó, chỉ là người đàn ông khoác áo choàng này là kẻ xấu, nếu không bắt hắn lại, chỉ sợ sau này hắn còn làm hại người khác.” “Kẻ xấu?" Bà Phó nghi ngờ nhìn cô: "Người đó đã làm gì, hại ai?” Nguyễn Tích Thời chớp mắt: "Kẻ xấu này muốn hại dì Diêu.” “Diêu Vân Hề?" Lông mày của bà Phó càng thêm lạnh lùng.


“Cái ả đàn bà không biết tốt xấu này lại giở trò gì đây?


Không chừng cô ta lại dùng khổ nhục kế để lừa gạt lão gia mà thôi!" Bà ta cười lạnh một tiếng: "Chỗ này không có kẻ xấu nào cả, mày muốn bắt người thì đi chỗ khác mà bắt, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi!” Ánh sáng của Phệ Hồn Châu đuổi theo đến đây thì biến mất, cộng thêm bà PHó không thông thạo huyền thuật lại có dao động linh lực trên người.


Thế nên, Nguyễn Tích Thời không thể cứ thế rời đi được.


Nếu lần này lại không bắt được người đàn ông khoác áo choàng kia, lần sau muốn dùng lại kế cũ để dụ hắn mắc câu sẽ rất khó.


Huống chỉ căn phòng này lớn như vậy, sau rèm, trong tủ, ai biết có giấu gì ở bên trong hay không.


Tuy nhiên, bảo bà Phó để cô lục soát phòng, đó là chuyện không thể.


Lúc này, cô chỉ có thể dùng người giấy thôi.


Cánh tay Nguyễn Tích Thời khẽ di chuyển, cô muốn lén lút thả người giấy giấu trong tay áo ra lại nghe bà Phó lạnh giọng nói: "Cô còn đứng ngây ra đó làm gì, không lẽ còn muốn lục soát phòng tôi một lượt à?" Bà ta quay đầu nói với người hầu: "Mặc Họa, tiễn mợ chủ ra ngoài.” Người hầu lập tức bước lên một bước, đẩy cửa ra, cô ấy cúi đầu nói: "Mợ chủ, mời.” Nguyễn Tích Thời nhíu mày.


Người hầu này gan hơi nhỏ nên sau đó cũng không dám lên tiếng nữa.


Thấy cô không nhúc nhích, bà Phó cất cao giọng: "Mặc Họa!” "Vâng!" Người hầu run lên, cô ấy nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: "Thưa mợ chủ, ở đây thật sự không có người mà mợ muốn tìm, mợ vẫn là nên đi trước thì hơn!” Giọng cô ấy vô cùng gấp gáp và sợ hãi, người giấy trong tay Nguyễn Tích Thời cũng đã nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó nó lập tức trốn vào khe cửa.


Nguyễn Tích Thời cũng không có ý định ở lại nữa, cô đang chuẩn bị rời đi lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói trầm ổn của ông Phó: "Các người đang làm ầm 1 chuyện gì vậy?" Nghe thấy giọng nói của ông Phó, trên mặt bà Phó thoáng hiện vẻ căng thẳng, bà ta vội vàng đứng dậy: "Lão gia." Ông Phó bước vào, ông ta quét mắt nhìn người trong phòng: "Chuyện gì vậy, ở bên ngoài đã nghe người làm nói các người ở đây cãi nhau ầm 1” Trước đó, những người làm kia thấy Nguyễn Tích Thời xông vào, lại không thấy được tình hình bên trong, trong lòng bọn họ tò mò nên tụ tập lại bàn tán, không ngờ lại bị người của ông Phó nghe được.


Đây là phủ đệ của ông ta, cho nên tai mắt của ông ta rất linh hoạt, chuyện trong phủ không thể thoát khỏi tai mắt ông ta được.


Ông ta vừa mượn cớ Diêu Vân Hề không khỏe để giữ Nguyễn Tích Thời ở dưới mí mắt mình, ông ta vốn đã đặc biệt quan tâm đến cô, bây giờ cô lại làm ra hành vi khác thường như vậy, Ông Phó tự nhiên muốn đến xem cho rõ.


“Lão gia, là Tích Thời đột nhiên xông vào, khăng khăng nói em giấu kẻ xấu." Bà Phó đi đến bên cạnh ông ta, tủi thân nói: "Chỗ em chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy hết, làm sao có kẻ xấu nào chứ?" Thái độ khi bà ta nói chuyện với ông Phó trái ngược hoàn toàn với cô, lại còn mang theo vài phần điệu đà nũng nịu.


Khoảng thời gian này, bà ta đã tốn hết tâm tư để bảo dưỡng và khôi phục lại dung mạo xinh đẹp trước kia, dường như bà ta đã trẻ ra không ít nhưng so với thời thiếu nữ vẫn còn kém xa.


Nguyễn Tích Thời lạnh lùng nhìn bà ta thay đổi sắc mặt.


Ông Phó nghe vậy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Kẻ xấu?" Ông ta nhìn về phía Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời giải thích: "Dì Diêu vẫn luôn chảy máu không ngừng, con đã kiểm tra tất cả đồ đạc trong phòng dì ấy, sau đó con phát hiện trong phòng có hai loại là hoa bách hợp và tử định hương.


Nếu chúng ta đặt hai loại hoa này lại cùng nhau có thể khiến phụ nữ mang thai sảy thai.


Theo lời khai của người hầu Hà Hương trong phòng dì Diêu, cô ta đã là mua hoa ở chỗ cô gái bán hoa bên ngoài phủ.


Con đã đi dò xét nhưng không thấy cô gái bán hoa nào, lại bị một người đàn ông khoác áo choàng đen tấn công, sau đó con đuổi theo hắn đến phòng của phu nhân.” “Còn có chuyện này ư?" Ông Phó nhíu mày.


Bà Phó lại nói: "Lão gia, em vẫn luôn ở trong phòng, không hề nhìn thấy người đàn ông khoác áo choàng đen nào cả!” Ông Phó liếc nhìn vợ mình một cái rồi lại nhìn về phía Nguyễn Tích Thời, ánh mắt ông ta hơi trầm xuống.


Ông ta trầm ngâm vài giây mới mở miệng nói: "Phu nhân luôn rộng lượng, Vân Hề lại là người do một tay phu nhân đưa vào phòng cha, cha nghĩ phu nhân sẽ không làm ra chuyện tổn thương Vân Hề.


Có lẽ là con nhìn nhầm rồi.”


  • Trước
  • Sau