Chương 645 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 645 TẠM BIỆT NGỌC SƯƠNG guyễn Tích Thời lập tức đứng dậy, đeo dép rồi lạch bạch xuống nhà gọi lÀI điện thoại.


Tay Phó Vân Đình trống rỗng, trong lòng bàn tay còn vương lại chút ấm áp, thấy bóng dáng Nguyễn Tích Thời nhanh chóng xuống nhà như con thỏ nhỏ, anh lập tức không nhịn được bật cười.


Nguyễn Tích Thời chạy xuống tầng gọi điện thoại.


Lúc này Tư lệnh Tiêu vừa xử lý xong công vụ thì nghe cô gọi điện đến hỏi về ông nội của mình.


"Cậu không có ấn tượng gì về ông nội cả” Tư lệnh Tiêu tự hỏi: "Lúc nhỏ cậu từng gặp ông bà nội, nhà chúng ta không chia nhà mà ở cùng nhau, trong ấn tượng của cậu, tình cảm của hai người rất tốt.


Sau đó bà nội qua đời, ông nội đã dẫn mọi người dọn nhà, không lâu sau đó, ông nội cũng qua đời.


Cậu cũng hỏi cha rồi, cha nói ông nội nhớ vợ thành bệnh nên đã đi theo bà nội.” “Vậy bà cô qua đời ra sao, cậu có ấn tượng gì không?” Nguyễn Tích Thời lại hỏi: “Sau khi bà ấy qua đời, ông nội của cậu có nói gì không?" “Khi đó cậu chỉ mới ba bốn tuổi nên thực sự không nhớ được gì cả, chỉ nhớ hình như bọn họ nói là về thành Lê tế bái gì đó, sau trở về chỉ còn lại một mình ông nội.” Giọng của lệnh Tiêu như hoà vào âm thanh yếu ớt của điện thoại: "Cậu chỉ nhớ trước khi đi, bà nội đã nói là sẽ mang những viên kẹo ngon nhất thành Tương về cho cậu." Nhưng ông không đợi được những viên kẹo đó.


Khi nhắc đến chuyện này, một người hơn bốn mươi tuổi cũng không khỏi nghẹn ngào.


“Sau đó ông nội nói gia đình đang bị người ta để mắt tới, phải dọn nhà đi, rồi sau đó là chuyển nhà, ông nội còn sửa lại cả tên.


Sau khi đến nhà mới, cậu không còn gặp lại ông nội nữa, không đến một năm sau, ông nội đã buông tay rời nhân gian." Khi đó Tư lệnh Tiêu còn quá nhỏ nên chỉ nhớ được vài chuyện lẻ tẻ, mà khi cha mẹ còn sống cũng không kể cho ông ta biết quá nhiều về nhà họ Đường.


Dường như bọn họ cũng hy vọng chuyện của nhà họ Đường sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi trong quá khứ.


“Tích Thời, có phải cháu đã phát hiện ra chuyện gì không?" Tư lệnh Tiêu hỏi.


Nguyễn Tích Thời nói đại khái nội dung bức thư cho Tư lệnh Tiêu nghe nhưng không nói tỉ mỉ công dụng cụ thể của huyết mạch nhà họ Đường.


Biết càng nhiều càng nguy hiểm.


Nếu nhà họ Tiêu không muốn Tư lệnh Tiêu biết chuyện này, Nguyễn Tích Thời cũng không có ý định nói.


Hơn nữa, bây giờ nhà họ Tiêu đã qua nhiều đời, huyết mạch mỏng manh, cho dù có người muốn biết đến huyết mạch nhà họ Đường cũng sẽ không ra tay với bọn họ, nhà họ Tiêu không cần phải dính líu vào cuộc tranh chấp này nữa.


Nhưng chỉ riêng nội dung của những bức thư này cũng đủ khiến Tư lệnh Tiêu ngạc nhiên: "Hoá ra bà nội còn một quá khứ như vậy, đáng tiếc cha mẹ cậu đã qua đời, nếu không, có lẽ bọn họ sẽ biết một số chuyện của ông bà nội.” Ông ấy dừng lại: "Vừa rồi cháu hỏi ông nội của cậu, cháu nghi ngờ ông ấy phải không?" “Cháu cũng chỉ đoán thôi.” Nguyễn Tích Thời nói: "Dù sao thì theo lời bà cụ Liên, ngoại trừ hoàng thất của triều đại cuối cùng thì người có quan hệ với nhà họ Đường chỉ có một mình ông ấy” “Ông nội rất yêu bà nội, chắc hẳn sẽ không làm những chuyện tổn thương bà ấy đâu." Tư lệnh Tiêu trầm tư nói: "Hơn nữa, nếu ông ấy thực sự có suy nghĩ đó thì năm đó làm sao nhà họ Đường lại đồng ý cho bọn họ ở bên nhau?” Nguyễn Tích Thời khẽ ừm một tiếng.


Tuy nói vậy nhưng Nguyễn Tích Thời luôn cảm thấy mọi thứ không đơn giản như thế.


Cô nhớ trong thư đã viết rằng ban đầu nhà họ Đường không đồng ý cho hai người ở bên nhau, thậm chí muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà cô, rồi sau đó không biết Tiêu Ngạn Cẩn nói gì mà nhà họ Đường lại bất ngờ đối ý nhưng vẫn không đồng ý cho bọn họ tiếp tục ở lại thành Tương.


Chắc chắn trong chuyện này còn nguyên nhân khác.


“Nếu như cháu vẫn nghĩ ngờ...


" Tư lệnh Tiêu chợt nói: "Ở nhà cũ vẫn còn một số thứ ông nội để lại, sau khi ông cụ qua đời, cậu vẫn không động tới.


Nếu cháu cần thì cậu sẽ đi một chuyến lấy về rồi cho người gửi đến phủ Thiếu soái.” Nghe thấy có đồ để lại, mắt Nguyễn Tích Thời sáng lên: "Được ạ, vậy thì cảm ơncậu." “Khách sáo với cậu làm gì." Tư lệnh Tiêu nói.


Dứt lời, hai người cúp điện thoại, Nguyễn Tích Thời trở lại phòng nói việc này với Phó Vân Đình.


“Anh sẽ mua vé xe lửa ngày kia." Phó Vân Đình nói: "Chúng ta quay về trước rồi nói sau." Chuyện của Nhị hoàng tử còn cần một thời gian để điều tra, dù sao thành Tương cũng không phải đại bản doanh của Phó Vân Đình, mà bây giờ đã biết manh mối nhà họ Đường nên an toàn nhất là trở lại thành Vân.


“Vậy thì ngày mai em sẽ đến nhà họ Tống để chào Ngọc Sương.” Nguyễn Tích Thời nói.


Lần này chia tay không biết bao lâu sau mới có thể gặp lại.


"Vậy anh sẽ đi tìm quân đồn trú ở đây để hỏi chuyện của Nhị hoàng tử” Phó Vân Đình nói: "Và hỏi thăm một chút về Tiêu Ngạn Cẩn.” Hôm sau, Nguyễn Tích Thời đi tìm Tống Ngọc Sương.


Nhà họ Tống vừa chuyển đến nên vẫn đang sắp xếp lại nhà cửa.


Tống Ngọc Sương và Tiêu Kỳ vẫn chưa về căn nhà Tiêu Kỳ đã mua mà đang giúp đỡ thu xếp đồ đạc.


Khi biết ngày mai Nguyễn Tích Thời sẽ phải về thành Vân, Tham mưu trưởng Tống đã bảo Tống Ngọc Sương dẫn cô về, hai người lại nằm trên giường thủ thỉ với nhau như lúc chưa lấy chồng.


"Tớ cứ nghĩ cậu sẽ ở lại một thời gian nhưng không ngờ cậu phải quay về sớm như vậy.” Tống Ngọc Sương nhìn Nguyễn Tích Thời, hai mắt ửng hồng: "Tớ không nỡ xa cậu.” "Cũng đâu phải không gặp nhau nữa.” Trong lòng Nguyễn Tích Thời cũng không nỡ nhưng vẫn lên tinh thần an ủi cô ấy: "Lúc nào tớ rảnh sẽ đi xe lửa tới thăm cậu." “Tớ cũng sẽ đi thăm cậu.” Tống Ngọc Sương nói nhưng lại rủ mắt xuống: "Nhưng chúng ta vẫn không thể cùng đi mua sắm, trò chuyện, uống trà cả ngày giống như trước.” Cảm xúc ly biệt lặng yên lan tràn.


Hai người nhỏ giọng nói chuyện giống như quay trở lại thời con gái.


Không biết bao lâu sau, hai người mới buồn ngủ thiếp đi.


Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi xe lửa xuất phát, các cô lại bị đánh thức.


Tống Ngọc Sương đưa cô đến trạm xe lửa.


“Tớ nhất định sẽ gọi điện cho cậu thường xuyên.” Tống Ngọc Sương kéo tay cô: “Cậu không được bận rộn rồi không nhận điện thoại của tớ.” "Được." Nguyễn Tích Thời đồng ý.


“Còn nữa, giúp tớ nhắn một tiếng với con nhỏ Cung Hân Du kia, nếu hai người rảnh thì cùng đến thành Tương chơi." Tống Ngọc Sương nói.


Nguyễn Tích Thời đồng ý hết.


Hai người lưu luyến không rời chia tay nhau.


Khi bước lên xe lửa, Nguyễn Tích Thời quay đầu lại còn trông thấy Tống Ngọc Sương đang vẫy tay với mình.


Nguyễn Tích Thời bám chặt vào lan can, trong lòng chua xót.


Rõ ràng một giây trước, hai người còn cùng nhau đến trường, cùng bàn bạc xem lúc về sẽ làm gì mà chỉ trong nháy mắt, các cô đã lớn lên, lấy chồng, đường ai nấy đi.


Phó Vân Đình ôm cô từ phía sau: "Sau này, bất cứ lúc nào em muốn đến thì anh sẽ đi cùng em.” Nguyễn Tích Thời quay lại nhìn anh, hơi nước trong mắt dâng lên.


Phó Vân Đình đau lòng cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một cái.


“Đi thôi, khi trở về, chúng ta còn nhiều việc cần hoàn thành.” Mất hai ngày một đêm, bọn họ trở lại thành Vân.


Vừa bước vào nhà, Nguyễn Tích Thời còn tưởng mình đi lầm đường.


Mặt đất ngày xưa còn có chút bụi bặm, giờ phút này không nhuốm bụi trần, từ cửa lớn vào sân trong đã nghe thấy một mùi thơm trong veo.


"Mùi gì đây?" Phó Vân Đình nhìn lướt qua: "Trước khi đi em đã làm gì thế?" "Em." Nguyễn Tích Thời còn chưa nói xong đã thấy ai đó bước ra từ sân sau.


  • Trước
  • Sau