Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 642 BÍ MẬT CỦA TRIỀU ĐẠI CUỐI CÙNG Trinh Dực nhưng mãi không có tin tức gì cả, cho đến khi Tiêu Khởi tìm đến, lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy hậu duệ của Trinh Dực, nhưng khi đó nó còn quá nhỏ nên hoàn toàn không biết gì về cái chết của Trình Dược LẠ I S au đó, tôi vẫn luôn tìm tung tích nhà họ Đường và đời sau của Bà cụ Liên thở dài nói: "Mặc dù tôi không biết Trinh Dực đã chết như thế nào nhưng tôi đoán nó có thể liên quan đến huyết mạch nhà họ Đường.Trinh Dực từng nói, nếu có người biết đến huyết mạch nhà họ Đường, nhà họ Đường sẽ gặp kiếp nạn lớn.
Bây giờ toàn bộ nhà họ Đường mất tích, thứ duy nhất còn lại là miếng ngọc bội Trinh Dực tặng cho tôi năm đó.” Bà cụ nhìn huyết ngọc: "Tôi biết bên trong miếng ngọc này có máu của Trinh Dực nên không dám để người khác nhìn thấy, đành phải giấu ở trong nhà và không bao giờ dẫn hai đứa bé rời khỏi đây nữa.
Tôi nghĩ mọi thứ sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi hai đứa bé trưởng thành, nhưng không ngờ...” Giọng bà cụ khàn khàn: "Không ngờ huyết ngọc giúp tôi nhưng không giúp được hai đứa trẻ đáng thương của anh cả, bọn chúng vẫn chết trẻ, chỉ có tôi...
Sống đến bây giờ.” Gương mặt bà cụ lộ ra sự mệt mỏi và đắng chát: "Tôi đã đến từng tuổi này, thật ra sống hay chết cũng không quan trọng nữa, chẳng bằng bọn chúng còn sống, nhưng ai có thể lựa chọn việc này?” “Có lẽ sau nhiều năm như vậy, tác dụng của huyết ngọc đã không còn." Nguyễn Tích Thời nói.
Cô nhớ lúc bà cụ Liên lấy miếng ngọc này ra, nó hoàn toàn trong suốt và chỉ sau khi cô nhỏ máu vào, nó mới trở thành huyết ngọc lần nữa.
“Đúng thế, tôi cũng nghĩ như vậy.” Bà cụ Liên nói, ngón tay vuốt ve huyết ngọc: "Tôi từng nghĩ máu của mình trộn lẫn máu Trinh Dực có thể sẽ có tác dụng, nhưng khi tôi nhỏ máu vào ngọc bội, nó lại không phản ứng chút nào, lúc đó tôi mới biết ngọc bội nhận chủ, chỉ có huyết mạch nhà họ Đường chân chính mới có thể khởi động công hiệu miếng ngọc bội này.” Bà cụ không thể cứu được đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng lần lượt rời khỏi mình, cuối cùng chỉ còn lại thân già một mình.
Năm tháng đã ăn mòn dung nhan nhưng bà cụ vẫn còn sống, vẫn một mình trông coi bí mật và chờ đợi có một ngày đến hoàng tuyền gặp lại Trinh Dực.
“Nhưng tôi không ngờ khi còn sống, mình có thể gặp lại người nhà họ Đường." Bà cụ Liên nhìn khuôn mặt giống hệt bạn tốt của mình thật sâu: “Có lẽ tôi còn sống là vì đang chờ cô đến và nói tất cả cho cô.” Nguyễn Tích Thời nhìn khuôn mặt dãi dầu sương gió và đôi mắt tràn đầy nỗi nhớ của bà cụ mà chua xót trong lòng.
Vẻ mặt bà cụ Liên cũng dịu đi.
Dường như bà cụ đã quyết định gì đó nên đặt huyết ngọc trong tay vào tay Nguyễn Tích Thời: "Miếng huyết ngọc là của nhà họ Đường, vậy thì tôi sẽ giao nó cho cô." "Sao có thể làm vậy được." Nguyễn Tích Thời vội đấy ra: "Đây là đồ bà cô cho bà, bà cứ giữ đi!” Bà cụ Liên lại lắc đầu: "Đối với tôi, nó chỉ là một vật để tưởng niệm thôi.
Nhưng bây giờ tôi đã đến tuổi này, cũng không biết sống được bao lâu nữa, giữ lại cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa, đối với tôi, dù không có miếng ngọc bội này, tôi cũng sẽ không quên Trinh Dực.” Bà cụ nhìn Nguyễn Tích Thời: "Tôi chỉ hy vọng cô có thể tìm ra chân tướng cái chết của Trinh Dực, nếu tôi còn sống thì đến báo cho tôi một tiếng.” Bà cụ nói rất nhỏ: “Như vậy thì dù tôi đến hoàng tuyền, cũng có mặt mũi gặp bàấy” Nguyễn Tích Thời nhìn bà cụ đang cúi xuống dưới ánh đèn lờ mờ, linh lực trắng tinh khiết đang lượn quanh người bà cụ, linh lực nay là huyết ngọc mang đến, là Đường Trinh Dực cho bà cụ.
Đường Trinh Dực lấy máu của mình bảo vệ bà cụ bình an, mà bà cụ Liên cũng dành cả một đời để nhớ đến người bạn thân này.
Nguyễn Tích Thời kiềm chế sự chua xót trong mũi, trịnh trọng đồng ý: "Được." Trên mặt bà cụ Liên lộ vẻ vui mừng.
"Vậy thì ngoài nhà họ Liên, còn ai có mối quan hệ tốt với nhà họ Đường không?" Phó Vân Đình trầm tư một lát rồi hỏi.
“Trinh Dực có cha là quốc sư, tất nhiên sẽ có không ít người muốn đi lại với bà ấy, nhưng nhà họ Đường luôn sống ẩn dật và ít đi ra ngoài nên chỗ thân quen chân chính cũng không nhiều, ngoại trừ chúng tôi thì chỉ có Nhị hoàng tử và chồng của Trinh Dực.” “Nhị hoàng tử?” Phó Vân Đình híp mắt: "Là con trai của Hoàng đế cuối cùng phải không?” “Đúng vậy, dù Nhị hoàng tử không phải con trưởng nhưng lại do Hoàng hậu sinh ra.
Tuy nhiên, lúc đó Hoàng đế sủng ái mẹ đẻ của Đại hoàng tử là Liên phi, lại thêm Đại hoàng tử biết nói ngọt nên người Hoàng đế thích nhất là Đại hoàng tử và lạnh nhạt con trai trưởng của mình.
Khi đó rất nhiều đại thần thấy thế đã thuận theo ý vua, dâng chiếu muốn Hoàng đế lập Đại hoàng tử làm Thái tử.
Nhưng bác Đường lại cho rằng từ xưa đến nay đều trước lập đích, sau lập trưởng, cộng thêm Nhị hoàng tử dù tuổi nhỏ, thế yếu nhưng văn thao vũ lược tuyệt đối không thua Đại hoàng tử, cho nên bác Đường càng cho rằng Nhị hoàng tử phải là Thái tử.” Bà cụ Liên lắc đầu: "Nhưng cha tôi nói triều đại này đã hết vận số, thật ra lập ai làm Thái tử cũng không sao cả, sẽ không có triều đại tiếp theo.
Quả nhiên, sau đó dù là hoàng đế cuối cùng hay Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, cuối cùng đều bị đuổi ra khỏi hoàng thành.” Phó Vân Đình trầm ngâm.
Chuyện liên quan đến triều đại cuối cùng đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, tất nhiên anh đã từng nghe thấy.
Sau khi bọn họ bị đuổi khỏi hoàng thành, hai trong ba phi tử của hoàng đế cuối cùng đã ly hôn với ông ta, Đại hoàng tử được Liên phi đưa đi theo và nhanh chóng gả cho người khác, giờ đây đã đổi tên đối họ, chỉ có duy nhất Hoàng hậu không rời không bỏ nhưng lại không chịu được Hoàng đế động một tí là đánh chửi vì không cam lòng, cuối cùng đã nhảy giếng tự vẫn trong một đêm mưa và Nhị hoàng tử cũng mất tích theo.
Bà cụ Liên thấp giọng nói: "Đều là tạo nghiệp.” Bà cụ khẽ nhắm mắt.
Bà cụ trông hơi mệt sau khi nói rất nhiều ngày hôm nay.
Phó Vân Đình dừng câu chuyện.
Xem ra bà cụ Liên chỉ biết có như thế.
“Chúng ta đi thôi, để bà cụ nghỉ ngơi." Nguyễn Tích Thời nói với Phó Vân Đình.
Phó Vân Đình gật đầu Bà cụ Liên thấy bọn họ định đi thì cũng đứng dậy.
Bà cụ giữ chặt tay Nguyễn Tích Thời: "Cô gái, tôi còn mấy câu muốn nói với cô.” Nguyễn Tích Thời liền giật mình.
Phó Vân Đình thấy bà cụ Liên nhìn qua thì ngầm hiểu nói: "Vậy anh ra ngoài chờem." Nói rồi, anh quay người nhanh chân rời đi.
Khi nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa và chắc chắn Phó Vân Đình đã rời khỏi phòng, bà cụ Liên mới quay lại, lấy từ trong ngăn tủ ra một chồng thư đã ố vàng, run rẩy đặt vào tay cô: “Đây là thư mà bà cô của cô viết cho tôi năm đó, tôi giữ lại hết, cô xem có manh mối gì không.” Bà cụ dừng lại một lúc, sau đó nhìn Nguyễn Tích Thời nói nhỏ: "Còn một việc nữa mà vừa rồi tôi không nói." Nguyễn Tích Thời sững sờ.
Giọng bà cụ Liên khàn khản: "Năm đó Trinh Dực nói, ngoài việc máu của người nhà họ Đường có công hiệu xu cát tị hung thì còn có thể kéo dài tuổi thọ.” “Kéo dài tuổi thọ?" Nguyễn Tích Thời ngạc nhiên.
“Đúng vậy, có thể chính vì lẽ đó nên tôi mới có thể sống đến tuổi này." Bàn tay tiều tuy của bà cụ Liên hơi siết chặt, ánh mắt bà cụ rất rõ ràng: "Vừa rồi chồng cô ở đây nên tôi không nói chuyện này.
Cô gái à, cô phải nhớ ký, huyết mạch của nhà họ Đường là bùa hộ mệnh, cũng là bùa đòi mạng của cô.
Nếu để người khác biết máu của cô có công hiệu như thế, chỉ sợ những kẻ tham lam sẽ chạy theo như vịt, nên dù là người thân thiết cũng phải hết sức cẩn thận, đề phòng nhiều hơn, để không gây hại đến tính mạng của chính mình” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời rung động.
Khó trách vừa rồi bà cụ Liên không nói, hoá ra là sợ Phó Vân Đình biết được sẽ Nguyễn Tích Thời thấy cảm động trong lòng.
Hôm nay cô mới gặp bà cụ Liên lần đầu nhưng bà cụ lại thật lòng nghĩ cho cô.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Bà yên tâm, cháu hiểu.” “Hiểu được là tốt” Bà cụ Liên vỗ tay cô: "Đi thôi con ơi, sau này phải hết sức cẩn thận.” “Bà cũng phải giữ gìn sức khoẻ” Trước khi ra khỏi phòng, Nguyễn Tích Thời không nhịn được quay đầu lại, thấy bà cụ Liên vẫn đang đứng trước bàn, ánh nến lờ mờ làm khuôn mặt bà cụ trở nên mơ hồ.
Vừa ra cửa đã thấy Phó Vân Đình đang chờ cô ở bên ngoài.
Hai người lên xe.
Vì cân nhắc đến sự an toàn của bà cụ Liên nên tài xế xe đã bị sai đi làm việc khác, Phó Vân Đình tự lái xe đến.
Nguyễn Tích Thời nhìn mãi ra ngoài cửa xe, đến khi không thấy gì nữa, cô mới quay lại nhìn về phía anh.