Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 641 ĐƯỜNG TRINH DỰC CHẾT NHƯ THẾ NÀO?
guyễn Tích Thời giật mình.
Cô không nhịn được hỏi: "Nhà họ Đường xảy ra chuyện sao?" “Không phải." Bà cụ Liên nhẹ nhàng lắc đầu: "Là nhà họ Liên.” “Lúc ấy là triều đại cuối cùng, loạn trong giặc ngoài, mấy hồi tan rã, cung nhân chạy tứ tán, Hoàng đế lại không chịu từ bỏ.
Ông tôi ép buộc cha tôi, bắt ông quan trắc thiên tượng, bói toán cát hung.
Cha tôi bói ra hiện tại đã cùng đường mạt lộ và nói kết quả bói toán cho Hoàng đế, Hoàng đế lại nổi trận lôi đình, còn lấy tính mạng cả nhà ra ép, bắt ông tìm ra phương pháp phá giải.” Giọng bà cụ Liên khàn khàn: "Cha tôi chỉ là giám chính, ông chỉ biết xem cát hung từ thiên tượng thôi, nào có phương pháp phá giải gì.
Nhưng vì tính mạng cả nhà, không biết cha tôi đã học được pháp môn thăm dò thiên cơ từ chỗ nào, tuy vậy chỉ bảo đảm cho Hoàng đế lúc nhất thời, đến cuối cùng vẫn phải thuận theo thiên mệnh." Bà cụ vừa nói vừa ho khan vài tiếng.
Nguyễn Tích Thời nhận ra bèn sờ ấm trà trên bàn, rót cho bà cụ một chén nước: "Bà uống ngụm nước trước đi.” Bà cụ Liên nhìn vẻ mặt quan tâm của cô, sững sờ một lúc, một lát sau mới nhận lấy chén nước, chậm rãi uống một ngụm rồi thấp giọng nói: "Cô thật sự rất giống Trinh Dực, là người vừa dịu dàng vừa thiện lương.
Khi biết chúng tôi bị Hoàng đế uy hiếp, bà ấy từng đi cầu xin cha mình giúp chúng tôi một tay, chỉ là khi đó tuy bác Đường là quốc sư nhưng vì nhiều lần nói thẳng nên không được lòng Hoàng đế, tất nhiên là không thể nói chuyện thay chúng tôi.” Bà cụ nhẹ nhàng để chén trà lên bàn: "Mặc dù cha không thể cứu vãn triều đại đã rách nát kia nhưng ông tự tiện thăm dò thiên cơ, vẫn phải nhận trừng phạt.” "Người bình thường ai dám nhìn trộm thiên cơ, đây là không muốn sống." Tể Tể lên tiếng nói.
Nó nghe chuyện xưa say sưa ngon lành, chỉ thiếu điều lấy nắm hạt dưa ra cắn nữa thôi.
Cũng may bà cụ Liên không nghe thấy nó nói chuyện.
“Cũng bởi vậy mà cha tôi mất mạng, không lâu sau mẹ tôi cũng buồn bực sầu não mà chết, ngay sau đó anh cả chị dâu cũng xảy ra chuyện.” Nhớ tới đoạn chuyện cũ đau khổ này, bà cụ Liên không khỏi siết chặt tay.
“Khi đó, tôi đã biết đây là trời cao trừng phạt.
Sự trừng phạt này không chỉ với cha mà với cả đời sau của người.
Anh cả và chị dâu liên tiếp qua đời rồi sẽ đến phiên tôi.” Giọng bà cụ Liên hơi run: "Người bên ngoài đã bắt đầu lan truyền, nói nhà chúng tôi là tai tĩnh, ai tới gần chúng tôi sẽ chết.
Tôi sợ ảnh hưởng đến hai đứa bé nhà anh cả nên dứt khoát dẫn bọn nhỏ về đây ẩn cư.
Tôi hi vọng có thể chăm sóc bọn chúng một thời gian, nhưng tôi biết mình không còn bao lâu nữa.
Quả nhiên, sau khi chuyển về một thời gian ngắn, tôi bắt đầu sinh bệnh nặng mà không tìm được nguyên nhân, chỉ không ngừng nôn ra máu.
Tôi nghĩ mình sắp chết nhưng đến ngày thứ ba, Trinh Dực đã đến." Bà cụ nương theo ánh nến nhìn khuôn mặt của Nguyễn Tích Thời, giống như đang nhìn xuyên qua cô để thấy người bạn quan trọng nhất đời mình.
“Tôi không ngờ bà ấy sẽ đến, mặc dù tôi biết bà ấy chưa từng tin những lời này, nhưng dưới tình huống mọi người không ngừng cảnh báo, bà ấy đã xuất hiện trước mặt tôi tựa như thiên thần trên trời và đưa cho tôi miếng huyết ngọc này” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời nhìn về phía huyết ngọc theo bà cụ: "Vậy là chính miếng huyết ngọc này đã cứu mạng bà sao?" "Đúng thế, bà ấy nói với tôi miếng huyết ngọc này là tổ truyền của nhà họ Đường, chỉ cần mang theo bên người thì...” Bà cụ Liên ngừng lại, nhìn Phó Vân Đình một chút rồi nói tiếp: “Thì sẽ có hiệu quả trừ tà tránh hung." “Tôi vốn không tin, trên đời nào có vật nào như vậy, nhưng tôi quá muốn sống, ai mà không muốn sống đây?
Tôi đã giữ lại miếng huyết ngọc này và luôn đeo bên mình.
Nhắc tới cũng thần kỳ, sau khi đeo miếng huyết ngọc này, tôi có cảm giác thân thể của mình dễ chịu hơn rất nhiều, người cũng nhẹ nhàng hơn.” Ngón tay cầm huyết ngọc của bà cụ Liên hơi siết chặt: "Nhưng qua một thời gian, miếng ngọc này sẽ trở nên trong suốt.
Lúc đó, Trinh Dực sẽ căn đúng thời gian đến nhà tôi mang huyết ngọc đi, không biết bà ấy đã dùng cách gì mà khi trở về, huyết ngọc lại trở thành dáng vẻ hiện tại.
Tôi đã dựa vào miếng ngọc này, dần dần, từng chút một trở nên tốt hơn” Nguyễn Tích Thời nghe bà cụ nói vậy, nghĩ đến cảnh vừa rồi máu của mình nhỏ.
vào huyết ngọc: "Vậy là miếng ngọc này giống như vừa rồi, vì nhỏ máu vào nên mới biến thành huyết ngọc.” “Đúng vậy.” Bà cụ Liên gật đầu: "Cô thông minh hơn tôi, khi tôi hoàn toàn khoẻ mạnh mới nghĩ ra chuyện này.
Cũng chính từ lúc đó tôi mới biết, hoá ra sở dĩ bác Đường có thể lên làm quốc sư là bởi vì nhà họ Đường là thế gia huyền thuật và nhà họ Đường có huyết mạch đặc thù, có công hiệu xu cát tị hung nên thích hợp nhất để tu hành." "Xu cát tị hung." Phó Vân Đình lặp lại, ánh mắt tĩnh mịch: "Đây có phải là những gì Đường Trinh Dực nói với bà không?" "Đúng." Bà cụ Liên thấp giọng nói: "Bà ấy đã nói với tôi như vậy.” Bà cụ nắm chặt huyết ngọc trong tay: "Tôi sống sót nên vô cùng biết ơn Trinh Dực.
Sau đó, nghe nói nhà họ Đường muốn dọn nhà chuyển đi, tôi cũng muốn đi cùng bà ấy để thực hiện hứa hẹn trước kia của chúng tôi.
Nhưng khi đó bên ngoài hiểu lầm nhà chúng tôi quá sâu, chỉ cần chúng tôi ra ngoài thì sẽ bị vu cho là có mục đích khác.
Trước mặt tôi còn hai đứa con của anh cả, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này chăm sóc bọn chúng.” "Sau khi nhà họ Đường dọn đi, mới đầu tôi và Trinh Dực còn trao đổi thư từ, cứ như vậy qua mấy chục năm, bỗng nhiên Trinh Dực không có tin tức nữa.
Mới đầu tôi tưởng rằng bà ấy bận việc gì đó, nhưng qua ba tháng, tôi vẫn không nhận được hồi âm.
Tôi thấy bất an nên đã ra ngoài tìm bà ấy thì biết tin nhà họ Đường gặp biến cố, Trinh Dực đã chết." Bà cụ Liên cụp mắt, che đi nỗi buồn trong mắt: "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sau ngần ấy năm, tôi và Trinh Dực lại cách trở âm dương.
Lúc trước, bà ấy cứu mạng tôi, bây giờ, tôi lại không kịp cứu bà ấy." Bà cụ nghẹn ngào.
Trong nhiều năm như thế, cái chết của người bạn tốt luôn là nỗi đau xót không thể nào quên trong tim bà cụ.
Nguyễn Tích Thời vươn tay vỗ mu bàn tay bà cụ: "Đây không phải lỗi của bà, bà còn hai đứa bé phải chăm sóc, hai người lại ở hai nơi, làm sao bà có thể biết chuyện như vậy sẽ xảy ra?
Cháu nghĩ bây giờ bà cô trên trời có linh cũng sẽ không trách bà đâu.” Bàn tay ấm áp mềm mại giống như năm đó Đường Trinh Dực đã an ủi bà cụ.
Bà cụ Liên nhìn về phía Nguyễn Tích Thời, đôi mắt sớm đã khô cạn giờ phút này lại đẫm nước mắt.
Phó Vân Đình phá vỡ bầu không khí im lặng: "Vậy bà có biết Đường Trinh Dực chết thế nào không?” Bà cụ Liên nhìn về phía anh.
Lồng ngực bà cụ còn đang phập phồng, một lát sau bà cụ mới lắc đầu, khàn giọng nói: "Không biết, lúc tôi đi, Trinh Dực đã chết.
Nhà họ Đường cũng dọn đi cả rồi, tôi đã tìm rất nhiều người nhưng không ai biết nhà họ Đường đã dọn đi đâu.
Giống như trong vòng một đêm, nhà họ Đường đã hoàn toàn mất hết tin tức.
Mà sau khi Trinh Dực kết hôn cũng không ở thành Lê nữa, tôi đã tìm đến địa chỉ trong thư nhưng cũng không tìm thấy ai cả” Manh mối bị đứt đoạn.
Mắt Phó Vân Đình nặng nề như có điều suy nghĩ.
Nguyễn Tích Thời nhìn về phía Phó Vân Đình.
Cô nghĩ chính lúc đó, nhà họ Đường đã đổi tên đổi họ nên mới không có ai biết đến bọn họ.
"Sau đó thì sao?"