Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 626 ƯỚC NGUYÊN M lệng vết thương là một mảng đỏ tươi.
Tim Nguyễn Tích Thời thắt lại.
Sau khi dùng bông gòn lau sạch thì cô mới thấy rõ, tuy vết thương có chảy máu nhưng quả thực chỉ là vết xước, hẳn là viên đạn sượt qua cánh tay anh.
May mà không bắn trúng cánh tay.
Nguyễn Tích Thời khẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng đường quai hàm của cô vẫn căng cứng, cô nhanh chóng xử lý vết thương.
“Tích Thời.” Phó Vân Đình thấy cô cúi đầu thu dọn thuốc thì đưa tay nâng mặt cô lên, để cô nhìn mình: "Anh thật sự không sao, em đừng căng thẳng như vậy.” Nguyễn Tích Thời nhìn anh, không hiểu sao trong lòng cô bỗng thấy hơi buồn, có lẽ là vì khoảng thời gian này cô không được gặp anh, trong lúc cô đang nhớ nhung da diết, hai người lại bất ngờ gặp nhau như vậy, họ còn chưa kịp tâm sự.
thì anh đã bị thương rồi.
Một lúc sau, cô mới phát ra tiếng ừm nghẹn ngào rồi cô hỏi: "Không phải anh đang ở thành Tương sao, sao anh lại về đây rồi?” "Anh nhớ em." Phó Vân Đình nhìn thẳng vào cô nói, rõ ràng chỉ là ba chữ đơn giản nhưng được anh nói ra vô cùng nghiêm túc.
Nguyễn Tích Thời cảm thấy mũi cay cay nhưng cô không muốn biểu hiện quá thương cảm nên cô cố nhịn rồi nói: "Vậy lúc trước em gọi điện thoại cho anh, sao anh không nói?" “Lúc đó việc trên tay anh vẫn chưa xử lý xong, anh không chắc hôm nay có thể về hay không.” Phó Vân Đình nắm lấy tay cô, đáy mắt anh mang theo ý cười: “May mà vẫn kịp, anh vẫn có thể cùng em đón năm mới.” Khóe miệng Nguyễn Tích Thời cũng vô thức cong lên nhưng rồi lông mày cô lại khẽ nhíu: "Vậy nếu tối nay em ở lại nhà họ Diệp nghỉ ngơi không ra ngoài thì sao?
Anh định làm thế nào?" “Vậy thì..” Phó Vân Đình kéo dài giọng, anh nhìn vẻ mặt tò mò của Nguyễn Tích Thời mà nhướng mày: "Vậy anh chỉ có thể đến nhà họ Diệp bắt cóc em ra ngoài thôi” Nguyễn Tích Thời không nhịn được bật cười, cô khẽ đánh anh một cái: "Anh đã bị thương rồi còn lắm lời như vậy.
Chúng ta mau về nhà thôi!” “Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi, em đừng lo.” Phó Vân Đình nhìn ra ngoài: "Bây giờ vẫn còn kịp, để anh đưa em đến một nơi” “Chúng ta đi đâu vậy?" Nguyễn Tích Thời nghi ngờ hỏi.
“Đến nơi rồi em sẽ biết.” Phó Vân Đình đưa tay giúp cô thắt dây an toàn rồi lái xe đi.
Hôm nay Phó Vân Đình không gọi tài xế đến, Nguyễn Tích Thời nhìn anh lái xe đi về hướng hoàn toàn ngược lại với nhà thì trong lòng có chút lo lắng: "Vừa rồi chúng ta mới bị tập kích, bây giờ ra ngoài không an toàn đâu.” “Yên tâm đi, ở đó có người canh giữ.” Phó Vân Đình nói.
Canh giữ?
Nguyễn Tích Thời càng thêm khó hiểu.
Thế nhưng cô cũng không hỏi nhiều, đối với Phó Vân Đình, cô tin tưởng tuyệt đối.
Cô nhìn đèn đường và cây ngô đồng lướt qua vun vút bên ngoài cửa sổ xe, không bao lâu sau Phó Vân Đình đã dừng xe lại: "Chúng ta đến rồi.” Anh xuống xe trước rồi mở cửa cho cô.
Nguyễn Tích Thời xuống xe, cô theo bản năng nhìn ngó xung quanh thì lại thấy trước mặt là một đám người quen thuộc, đó đều là thuộc hạ của Phó Vân Đình.
Đứng ở giữa là Phó Nhất, anh ta vừa nhìn thấy Nguyễn Tích Thời đã lập tức hưng phấn chào hỏi: “Chào thiếu phu nhân!” Nguyễn Tích Thời nhìn thấy nhiều người như vậy thì yên tâm, đồng thời, cô cũng khó hiểu mà quay đầu nhìn Phó Vân Đình: "Rốt cuộc đây là nơi nào?" “Em đi vào sẽ biết.” Phó Vân Đình nắm tay Nguyễn Tích Thời đi vào trong.
Phó Nhất tự giác nhường đường.
Hai người đi vào trong thì Nguyễn Tích Thời mới nhìn thấy, hóa ra đây là bờ sông hộ thành.
Không biết từ lúc nào, Phó Vân Đình đã cởi áo khoác ngoài rồi khoác lên người cô, cũng xua tan đi chút hơi lạnh cuối cùng của đêm lạnh.
Nguyễn Tích Thời nghiêng đầu nhìn anh: "Sao anh lại nghĩ đến việc đưa em đến đây?" “Em có còn nhớ, lần trước chúng ta hẹn hò là khi nào không?" Phó Vân Đình không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
Nguyễn Tích Thời sững người.
Cô nghĩ kỹ lại, hình như hai người họ đã lâu rồi không hẹn hò riêng, nếu hai người có thời gian nghỉ ngơi thì phần lớn họ đều quấn quýt với nhau ở nhà.
Nguyễn Tích Thời thích ở nhà, cô cảm thấy ở đó rất an toàn.
Hơn nữa, mỗi lần Phó Vân Đình trở về đều bị thương hoặc rất mệt mỏi, cô cũng mong anh có thể nghỉ ngơi nhiều một chút.
“Hình như là Tết Trung Thu” Nguyễn Tích Thời không chắc chắn nói: "Nếu không tính việc lên tảo mộ cho chú tư và mọi người.” Phó Vân Đình khẽ cười, anh xoa đầu cô: "Cô nhóc này, chuyện này thì nhớ rõ hp Anh nhìn mặt sông: "Quả thật là Tết Trung Thu, anh nhớ hôm đó em đoán câu đố rồi thắng được một chiếc đèn lồng hình con thỏ.
Anh đứng nhìn từ xa, thấy ánh đèn lồng trên tường chiếu vào mặt em rất rõ ràng, như thể trong phút chốc mọi người trong mắt anh đều trở nên mờ nhạt.” Dù Nguyễn Tích Thời luôn bình tĩnh cũng không khỏi đỏ mặt: "Anh sến súa như vầy từ bao giờ thế?" "Anh nói đều là sự thật” Phó Vân Đình cong môi mỉm cười, anh liếc nhìn cô: “Hôm đó anh đã nghĩ, em đi đoán câu đố, nhất định là do em rất thích chiếc đèn lồng thỏ đó, thế nên anh nhất định phải giúp em thắng hết tất cả đèn lồng hình con thỏ trong thành nhưng sau đó lại xảy ra chuyện, chiếc đèn lồng hình con thỏ đó cũng không thấy đâu nữa.” “Chắc là bị rơi vỡ rồi.” Nguyễn Tích Thời nhớ lúc cô đi lấy đèn thì bị Cung Ngọc Dao tấn công, sau đó, trong lúc cô đánh nhau thì đèn lồng đã biến mất, có lẽ nó đã rơi xuống đất.
Tình hình lúc đó rất nguy cấp, chiếc đèn lồng hình con thỏ đã bị cô ném ra sau đầu.
Giờ cô nhớ lại thì có chút tiếc nuối.
Lúc đó, trong đầu cô toàn là chuyện của kiếp trước, đèn lồng hình con thỏ trong ký ức của cô là một lời cảnh báo nguy hiểm, thế nên, cô căn bản không để ý xem nó có đẹp hay không.
Nguyễn Tích Thời quay đầu nhìn anh: "Đợi đến Tết Trung Thu năm sau, chúng ta lại đi thắng một chiếc đèn lồng hình con thỏ khác nhé.” Nguy cơ của cô đã được giải trừ, đợi đến Trung Thu năm sau, họ có thể thoải mái đi dạo phố hẹn hò rồi.
Cô cũng có thể nhìn kỹ xem chiếc đèn lồng hình con thỏ được treo ở vị trí cao nhất kia rốt cuộc đáng yêu đến mức nào.
“Không cần đợi đến Trung Thu.” Phó Vân Đình nói xong thì quay đầu nhìn về một phía đầu sông.
Nguyễn Tích Thời nhìn theo ánh mắt anh, cô thấy loáng thoáng có đèn lồng trôi theo dòng nước đến.
Ban đầu, cô còn tưởng đó là ánh sáng phản chiếu của đèn đường, là do cô nhìn nhầm.
Thế nhưng, khi đèn lồng càng trôi càng gần thì Nguyễn Tích Thời mới nhìn rõ, đó là đèn hoa đăng hình con thỏ!
Trên mặt sông, vô số chiếc đèn giống nhau đang trôi nổi, chúng nó không ngừng trôi về phía họ.
Cả mặt sông, sáng rực như soi sáng cả bầu trời.
Đợi đến khi đèn hoa đăng trôi đến trước mặt Nguyễn Tích Thời, cô không khỏi ngồi xổm xuống, hình như trên đèn hoa đăng hình như còn viết chữ.
Cô vớt lên một chiếc đèn hoa đăng lên, trên đó viết tên của cô.
“Đây là...” Nguyễn Tích Thời kinh ngạc.
“Mỗi chiếc đèn hoa đăng này đều có tên của em." Giọng nói trầm thấp của Phó.
Vân Đình vang lên bên tai cô, cũng khuấy động từng đợt sóng gợn lên trong lòng cô.
"Anh từng nghe người ta nói, thả đèn hoa đăng cầu nguyện, mong rằng ước nguyện của người thả sẽ thành hiện thực.
Anh từng muốn tặng em tất cả đèn lồng hình con thỏ trong thành, giờ thì ước nguyện của anh đã thành hiện thực rồi” Phó Vân Đình nhìn cô: "Bây giờ, đến lượt em ước điều ước năm mới của mình.
Nhiều đền hoa đăng như vậy, bất kể em có mong ước gì, nhất định cũng sẽ thành hiện thực."