Chương 616 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 616 TÔI KHÔNG THÍCH ANH ống Ngọc Sương hơi sửng sốt, sau đó dường như nhận ra điều gì đó, | lập tức đứng lên muốn bỏ đi.


Tiêu Kỳ đang đẩy cửa bước vào, hai người chạm thẳng mặt nhau.


Tống Ngọc Sương vô thức lùi về sau một bước, ngón tay chợt siết chặt.


“Hai người nói chuyện đi” Nguyễn Tích Thời nói: "Tớ đi ra ngoài hóng mát một lát “Không cần đâu!" Tống Ngọc Sương lập tức trả lời: “Chúng tớ không có chuyện gì để nói với nhau." Nói dứt lời, cô ấy nhanh chóng muốn bước ngang qua Tiêu Kỳ.


Tiêu Kỳ lại ngăn cản cô ấy: "Ngọc Sương, anh!" “Tôi đã nói chúng ta không còn quan hệ gì nữa." Nét mặt Tống Ngọc Sương sa sầm: "Nếu anh còn ngăn cản tôi trước mặt mọi người, tôi sẽ gọi người đấy.” "Anh không phải..." Tiêu Kỳ muốn giải thích, nhưng Tống Ngọc Sương không nhìn anh ta, sải bước ra khỏi quán cà phê.


Đây là lần đầu tiên Tiêu Kỳ luống cuống như thế.


Anh ta quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đẩy anh ta: “Ngơ ra gì nữa, đuổi theo nhanh đi!" Trong mắt cô hiện lên vẻ giảo hoạt: "Nhớ kỹ, đôi khi theo đuổi con gái phải dùng một số thủ đoạn.” Tiêu Kỳ ngơ ngác một lát mới bình tĩnh lại, vội vàng chạy theo ra ngoài.


Nguyễn Tích Thời nhìn hai bóng lưng của bọn họ, môi cô khẽ nhướn lên, lại quay về chỗ ngồi xuống uống một hớp cà phê.


Tiêu Kỳ chạy một mạch đuổi theo Tống Ngọc Sương.


Vừa quay đầu đã nhìn thấy Tiêu Kỳ, Tống Ngọc Sương cúi đầu đi nhanh hơn, cuối cùng hoảng loạn chạy chậm quẹo vào một con ngõ.


Chờ quẹo vào rồi, Tống Ngọc Sương mới nhận ra đây là con ngõ cụt.


Cô ấy vội vã xoay người muốn đi ra ngoài nhưng Tiêu Kỳ đã vào theo.


“Em còn định chạy đến đâu?" Tiêu Kỳ bình tĩnh nhìn cô ấy.


Tống Ngọc Sương mím môi, ánh mắt loé lên vài lần.


“Ngọc Sương, rốt cuộc tại sao em muốn chia tay với anh?" Tiêu Kỳ đến gần: "Có phải em có việc gì khó nói không?” Tống Ngọc Sương thở hổn hển, nhìn Tiêu Kỳ đến gần, cô ấy lùi về sau hai bước, ngón tay siết chặt.


Tiêu Kỳ thấy cô như vậy thì chợt dừng bước.


Hơi thở của Tống Ngọc Sương cũng ổn định trở lại.


Cô ấy nhìn Tiêu Kỳ, ngón tay buông thõng hai bên càng thêm dùng sức, sắc mặt dần dần trở nên lạnh lùng.


Cô ấy lên tiếng: "Tôi không có việc gì khó nói, tôi đã nói rõ ràng trong điện thoại rồi.


Tôi cảm thấy hai chúng ta không hợp, không muốn tiếp tục nữa.” “Không hợp ở điểm nào?" Tiêu Kỳ nhìn cô đăm đăm: "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, trước kia cũng chẳng nghe em nói không hợp.” “Trước kia không bàn đến việc kết hôn, cho nên tôi không nghĩ nhiều đến thế.” Tống Ngọc Sương đáp: "Sau khi đính hôn, tôi suy nghĩ rất nhiều cảm thấy chúng ta không thích hợp ở bên nhau.” Cô ấy thở dài dường như đang cố gắng kiềm nén tâm trạng của mình, nói rõ mọi chuyện: "Tôi từng nói với anh rằng tôi thích người đàn ông trưởng thành có thể một mình chống đỡ một phương, nhưng anh vẫn chưa đủ” “Vậy phải làm thế nào mới xem là đủ trưởng thành?" Tiêu Kỳ nhìn vào hai mắt của cô ấy, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nghiêm túc: "Em nói cho anh biết đi, anh có thể sửa.” Anh ta dừng lại: "Nếu như em vì những chuyện mà anh làm và danh tiếng không tốt trước kia, anh có thể nói cho em biết những chuyện đó không phải là sự thật.


Đến sòng bạc cũng được hay là đến nhà chứa, anh chưa bao giờ chạm qua người phụ nữ nào, cũng không đánh bạc.


Anh tới những chỗ đó để điều tra vật đã mất rất quan trọng với nhà anh, thu thập manh mối.” Tống Ngọc Sương rũ mắt xuống: "Tôi biết” Trước kia khi đến dãy nhà sau của sòng bạc để tìm mật thám, cô ấy đã biết Tiêu Kỳ không phải là loại người bất cần đời như vẻ bề ngoài.


Tiêu Kỳ khó hiểu: "Nếu em đều biết, vậy tại sao còn muốn...” “Tiêu Kỳ, anh vẫn chưa hiểu hả?" Tống Ngọc Sương nhỏ giọng hỏi: "Anh nhất định bắt tôi phải nói rõ ràng à?” Tiêu Kỳ ngẩn ra: "Có ý gì?” Lông mi dài của cô khẽ run lên, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay.


Tống Ngọc Sương ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Kỳ.


“Tôi nói những điều này đều là lý do, chỉ vì tôi không thích anh nữa, tôi không muốn kết hôn với anh." Tống Ngọc Sương gần từng chữ một: "Tôi sợ những lời này sẽ khiến anh đau lòng, cho nên mới tìm những lý do này, không ngờ anh lại không hiểu, còn dây dưa với tôi mãi.” Anh ta cúi đầu, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng lại không nói một lời, dường như đang cố kiềm chế.


Tống Ngọc Sương thực sự không chịu được, đi về phía anh ta: "Anh bị sao thế?" Tiêu Kỳ vẫn không trả lời.


Tống Ngọc Sương trở nên căng thẳng, giọng nói cũng run rấy: "Có phải vết thương cũ của anh lại tái phát không, bây giờ tôi dẫn anh đi gặp bác sĩ.” Nói dứt lời, cô ấy định kéo tay Tiêu Kỳ nhưng bị anh nắm chặt.


Hai mắt anh ta sâu thẳm ứng đỏ: "Em còn nói không thích anh?" "Tôi..." “Không thích anh, sao lại căng thẳng vì anh như thế?" Không chờ cô ấy nói tiếp, Tiêu Kỳ hỏi: "Tống Ngọc Sương, em muốn gạt anh đến lúc nào?" Anh ta nghiến răng nghiến lợi từng câu từng chữ.


Vành mắt Tống Ngọc Sương cũng đỏ lên, nhưng không nói lời nào.


“Được, em không nói, anh không ép buộc em.” Tiêu Kỳ hít sâu: "Anh đi hỏi bác trai bác gái." Anh ta giả vờ như muốn đi.


"Không được!” Hai tay Tống Ngọc Sương vội vàng chụp lấy cánh tay anh ta: “Em nói cho anh biết, anh đừng đi tìm bọn họ!” Lúc này Tiêu Kỳ mới dừng bước, nhìn Tống Ngọc Sương với ánh mắt đen như mực.


Tống Ngọc Sương hết cách rồi, chỉ có thể nói thật: "Thật ra thì em định đến thành Tương với cha mẹ.” “Em muốn đến thành Tương?" Tiêu Kỳ nhíu mày: "Đây là quyết định của cha mẹem?" “Không phải." Tống Ngọc Sương lắc đầu: "Đây là quyết định của em.” Cô ấy nhìn Tiêu Kỳ: "Anh vẫn chưa biết chuyện giữa mẹ em và Tích Thời.


Lúc trước em bị bắt cóc, vì em mà mẹ đã làm một số chuyện có lỗi với Tích Thời.


Bây giờ bà ấy ngã bệnh thành ra thế này, em cũng có trách nhiệm." “Mẹ làm nhiều chuyện cho em như vậy, em không thể yên tâm thoải mái lấy chồng ở thành Vân trong khi bà ấy ngã bệnh.


Huống hồ, sau khi cha em nhậm chức sẽ rất bận rộn, chỉ có người làm chăm sóc mẹ, em không yên tâm.” Tống Ngọc Sương nghẹn ngào nói: "Nhưng lần này đi, em không biết khi nào mới có thể quay về.


Em từng hỏi cha, mặc dù ông ấy nói tạm thời chỉ một năm nhưng bên kia nhiều việc, rất có thể sẽ biến thành hai ba năm, thậm chí là năm năm mười năm.” Cô ấy khẽ nói tiếp: "Tiêu Kỳ, em không thể bắt anh chờ em mãi, không thể làm lỡ thời gian của anh.”


  • Trước
  • Sau