Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 606 TÁM CÁI GIỎ LỚN LẠ] M ỗi tuần một lần?" Ông năm ngẩn người, nhìn những cái giỏ đầy ắp rau và trái cây sắp tràn ra ngoài: "Nhà cô bao nhiêu người mà ăn hết nhiều như vậy sao?" "Ăn hết được 4." Nguyễn Tích Thời nói chắc như đinh đóng cột, cô dừng một lát rồi bổ sung thêm một câu: "Nhưng sau này mỗi lần ông đến chỉ cần đưa một giỏ là được ạ." Ông năm do dự một lát rồi gật đầu: "Được, tạm thời tôi không bán chỗ rau đó nữa, mỗi tuần sẽ đưa đến cho cô.” “Vậy làm phiền ông rồi.” Nguyễn Tích Thời mỉm cười.
“Không phiền không phiền, cô thích rau của tôi, tôi vui còn không kịp!" Ông năm vui vẻ nói.
Có Nguyễn Tích Thời mua rau của ông ấy, sau này mỗi ngày ông ấy không cần phải chạy ra ngoài nữa, mặt ông năm cười đến mức nhăn cả lại.
Nguyễn Tích Thời giúp ông ấy đẩy xe ra ngoài, nhìn ông năm đi xa rồi mới đóng cửa lại, xoay người trở về sân.
Cô nhìn đống rau và trái cây đầy sân, lúc này mới cảm thấy đau đầu.
Ông năm này cũng thật thà quá mức, đưa tới cho cô bao nhiêu rau như vậy.
Cô không ngờ, chỉ với năm mươi đồng ông ấy lại đưa cô nhiều rau và trái cây đến thế.
Chỉ có cô và Phó Vân Đình, dù ăn mấy tháng cũng không hết.
Hơn nữa rau và trái cây này đều rất tươi, nếu để lâu sẽ bị hỏng mất.
Nguyễn Tích Thời nghĩ một lát, cô chuyển rau và trái cây đủ ăn cho một tuần vào bếp, nhìn tám cái giỏ lớn còn lại, cô quyết định trở về phòng gọi điện thoại cho Tống Ngọc Sương và Cung Hân Du.
Cung Hân Du nhận được điện thoại, nghe Nguyễn Tích Thời nói muốn cô ta qua, lập tức đồng ý.
Điện thoại của Tống Ngọc Sương thì do quản gia nghe máy, nói Tống Ngọc Sương không có ở nhà, chắc là đi dạo phố rồi.
“Chờ cô chủ trở về, tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho cô." Quản gia nói.
Nguyễn Tích Thời đáp lại một tiếng, cúp điện thoại nhìn chằm chằm vào mấy cái giỏ lớn.
Một lát sau, Cung Hân Du đến.
Cô ta nhìn thấy rau quả đầy sân sau thì kinh ngạc đến mức tròng mắt muốn rớt Ta ngoài: “Cô định chuyển sang buôn bán rau quả sao?” “Tôi mua từ một ông lão trồng rau." Nguyễn Tích Thời bất đắc dĩ nói, rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cô ta nghe.
“Ông lão này thật thà quá nhỉ?" Cung Hân Du nghe xong cũng cảm thán: "Định để cho hai người ăn trong nửa năm tới sao.” “Nhưng tôi đã nói với ông ấy rồi, sau này mỗi tuần đều đến đưa rau cho tôi.” Nguyễn Tích Thời nhìn cô ta: "Tôi và Vân Đình chắc chắn ăn không hết nên gọi điện thoại cho cô, để cô lấy một ít về.” “Nhưng người nhà tôi không ăn rau mua ở ngoài đâu." Cung Hân Du phiền não nói: "Ngày thường đều có người cung cấp riêng, dù tôi mang về, bọn họ cũng không ăn.” Nguyễn Tích Thời: "..” Không hổ là phủ Đốc quân, đúng là cẩn thận.
“Nhưng tôi cũng khá tò mò về hương vị của mấy loại quả này” Cung Hân Du nhìn chằm chằm vào những loại quả mọng nước trước mặt: "Tôi mang một giỏ về vậy!” Cung Hân Du vừa nói vừa quay đầu lại bảo tài xế vào bê một giỏ trái cây đi.
“Cô chỉ mang một giỏ về thôi à?" Nguyễn Tích Thời chớp chớp mắt: "Hay là mang thêm mấy giỏ về?” “Tôi cũng muốn chứ, nhưng tôi không mang nổi.” Cung Hân Du chỉ vào khe cửa: "Cô xem, hôm nay tôi lái xe nhỏ đến, không để vừa nhiều rau như vậy đâu." Nguyễn Tích Thời nhìn một cái, quả thật là một chiếc Chevrolet nhỏ, chắc là Đốc quân Cung cố ý mua cho Cung Hân Du.
Vỏ màu hồng, giống như phong cách công chúa của Cung Hân Du vậy.
Nguyễn Tích Thời hơi đau đầu.
Cô vốn dĩ đã nghĩ xong, nhà Cung Hân Du và Tống Ngọc Sương đông người, mỗi người mang đi mấy giỏ là vừa, không ngờ Tống Ngọc Sương lại không có ở nhà, còn Cung Hân Du cũng không thể mang đi nhiều như vậy.
“Nhưng mà chỗ rau này cũng quá nhiều rồi.” Cung Hân Du nhìn số rau và trái cây còn lại nói: "Không biết có ai cần không nhỉ?" Lời này của cô ta chợt nhắc nhở Nguyễn Tích Thời.
Mắt Nguyễn Tích Thời sáng lên, mấy bước đi tới cửa, lớn tiếng gọi: "Chu Khâm!" "Vâng.
Chu Khâm lặng lẽ đáp từ trên mái nhà xuống: "Mợ chủ có gì dặn dò?” "Án Cung Hân Du giật mình, theo bản năng lùi lại một bước, vỗ ngực nói: "Anh muốn dọa chết ai hả?” "Xin lỗi cô Cung” Chu Khâm nghiêm túc xin lỗi, rồi nhìn về phía Nguyễn Tích Thời.
Cung Hân Du thấy anh ta xin lỗi dứt khoát nhau vậy, những lời mà cô ta định oán trách lập tức mắc kẹt ở cổ họng.
Cô ta nhìn chằm chằm Chu Khâm, nhận ra đây chẳng phải là viên sĩ quan trẻ đã đỡ cô ta trong bữa tiệc lần trước sao, nên cũng ngại không tiện nổi giận nữa.
Nguyễn Tích Thời buồn cười nhìn Cung Hân Du rồi mới nói: "Anh dẫn cấp dưới của anh đem rau trong sân đến Cổn Địa Long đi, ở đó có rất nhiều dân tị nạn, anh phân phát số rau này cho họ.” "Vâng." Chu Khâm lập tức đáp, vừa giơ tay lên, bốn phương tám hướng đã xuất hiện mấy người, vào nhà bê những cái giỏ còn lại ra.
“Tôi sẽ ở nhà không ra ngoài, các anh đi đi." Nguyễn Tích Thời nói.
Chu Khâm đáp một tiếng: "Mợ chủ không cần lo lắng, ngoài chúng tôi ra, còn có những người khác ở gần đây bảo vệ cô.” Nguyễn Tích Thời bật cười: "Biết rồi.” Chu Khâm này đúng là một người làm việc rất cẩn thận, chẳng trách Phó Vân Đình lại giao nhiệm vụ bảo vệ cô cho anh ta.
Chu Khâm nói xong bèn dẫn người lên xe rời đi.
Cung Hân Du ở lại nói chuyện với Nguyễn Tích Thời một lát, nhưng sợ mấy loại trái cây để trên xe sẽ bị hỏng nên không nói chuyện quá lâu.
"Lần sau tôi lại đến tìm cô." Cung Hân Du nhướng mày: "Cũng gọi cả con nhỏ Tống Ngọc Sương kia nữa.” Cung Hân Du và Tống Ngọc Sương vẫn không hợp nhau, song thật ra tình cảm của hai người càng ngày càng tốt hơn.
Nguyễn Tích Thời cười nhẹ đồng ý.
Nhìn cô ta rời đi rồi, Nguyễn Tích Thời mới ngẩng đầu, thấy trời đã chuyển sang màu mỡ gà.
Xem ra, Tống Ngọc Sương sẽ không đến.
Cô mím môi, che giấu vẻ u ám trong mắt rồi trở về phòng chuẩn bị đồ dùng để ngày mai đến nhà họ Diệp.
Cung Hân Du ngồi xe rời khỏi phủ Thiếu soái, khi đi qua một con phố, cô ta nhìn thấy một chỗ ồn ào náo nhiệt, mọi người đều đang đổ về phía đó.
Cô ta hỏi tài xế: "Ở đằng kia đang ồn ào gì vậy?” Tài xế thò đầu ra nhìn một cái: "Đó là chỗ ở của những người tị nạn, chắc là chính phủ lại phát lương cứu tế gì rồi” Chỗ ở của người dân tị nạn?
Cung Hân Du nghĩ đến số rau quả mà Chu Khâm vừa dẫn người đi đưa đi, không phải là bọn họ muốn đưa đến Cổn Địa Long sao.
Chẳng lẽ chính là chỗ này ư?
Cung Hân Du đang suy nghĩ thì tài xế đột nhiên đạp phanh gấp, nhìn thấy một người dân vọt qua trước xe.
“Đúng là không muốn sống nữa!" Tài xế thấy không đụng trúng người mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn khởi động xe lại, nhưng phía trước đã bị những người dân đi qua chặn lại, hoàn toàn không thể lái được.
“Có vẻ là không đi được rồi.” Tài xế quay đầu nói với Cung Hân Du: "Cô chủ, tôi sẽ đổi đường khác, đi đường bên phải kia, tuy là đi đường vòng nhưng không bị kẹtxe." Cung Hân Du còn chưa nói gì thì đã nhìn thấy một bà lão bị một người trẻ tuổi xô mạnh và ngã xuống đất.