Chương 603 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 603 EM ĐẾN NHÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC LÀM GÌ?


" T nhà của tôi có một em gái, sức khoẻ của nó vẫn luôn không tốt.” Diệp Vân Châu hỏi: "Không biết cô có thể khám giúp con bé không?” Nguyễn Tích Thời sững sờ, cô không ngờ Diệp Vân Châu lại nhờ mình khám bệnh.


“Không biết cô Diệp mắc bệnh gì, chưa từng đi khám bác sĩ à?" Nguyễn Tích Thời không đồng ý ngay mà cẩn thận hỏi lại.


"Trước kia từng tìm bác sĩ ở thành Tương khám bệnh." Giọng nói của Diệp Vân Châu trầm thấp: "Bác sĩ ta hay Tây y đều có, nhưng em gái vẫn không khá lên.


Vì thế lần này tôi đến thành Vân, một mặt là giải quyết một số việc, mặt khác là muốn khám bệnh cho em ấy, có lẽ ở thành Vân sẽ có bác sĩ tốthơn.” Ông ta chăm chú nhìn Nguyễn Tích Thời: "Về phần em ấy bị bệnh gì nhất thời vẫn chưa thể nói rõ ràng.


Mợ Phó đến khám thử sẽ biết, không biết mợ Phó có thể đồng ý với yêu cầu này của tôi không?” Ông ta dùng hai chữ yêu cầu, có thể thấy rằng ông ta rất coi trọng em gái mình.


Nguyễn Tích Thời khẽ nhướng mày: "Được, vậy tôi đi khám thử xem, nhưng tôi không đảm bảo có thể chữa khỏi cho cô ấy” “Nhưng biết đâu cô có thể trị khỏi cho em ấy.” Diệp Vân Châu mỉm cười: "Vậy tôi ở nhà chờ mợ Phó tới.” Đang nói chuyện, tiếng nói vài đàn em của Diệp Vân Châu truyền đến từ bên ngoài xe.


"Còn dám nói xạo, người của Thiếu soái cái gì, sao người của Thiếu soái lại xuất hiện ở chỗ này?” “Rõ ràng các người muốn giết lão đại!" Theo tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ồn ào, sau đó lại nghe thấy Chu Khâm vẫn đứng ở bên ngoài xe lên tiếng: "Có chuyện gì vậy?” “Mẹ kiếp, sao ở đây vẫn còn một người?” “Lão đại không ở trong xe đó chứ?


Xong rồi, chắc lão đại sẽ không bị bắt đi đâu nhỉ?" “Phi, phi, phi, nói bậy gì vậy, người như lão đại có thể bị một thằng nhóc bắt giữ sao?" Nguyễn Tích Thời và Diệp Vân Châu liếc nhìn nhau, Nguyễn Tích Thời kéo cửa xe ra thì trông thấy cấp dưới của Chu Khâm đang giằng co với đàn em của Diệp Vân Châu, trong tay hai bên đều cầm súng nhắm vào đối phương.


"Các người đang làm gì thế?” Diệp Vân Châu xuống xe từ một bên khác, sải bước đến với nét mặt âm trầm: "Bỏ súng xuống!” “Lão đại, anh ổn chứ?" Người trẻ tuổi tên là Kiều Tử kia tức giận nói: "Lão đại, không thể thả, bọn họ là người muốn giết anh!" Diệp Vân Châu xoa xoa m¡ tâm, chưa kịp lên tiếng, chợt nghe một giọng nói từ tính vang lên ở cách đó không xa: "Ai nói bọn họ muốn giết lão đại các cậu?” Nghe thấy giọng nói này, trái tim Nguyễn Tích Thời đột nhiên đập thình thịch, quay đầu lại: "Vân Đình!” Vốn dĩ giờ này Phó Vân Đình nên làm việc ở Phủ Quân chính, lại xuất hiện ở chỗ này.


"Sao anh đến đây?" Nguyễn Tích Thời chớp mắt hỏi.


“Tất nhiên là đến tìm em.” Anh sải bước tới ôm lấy Nguyễn Tích Thời rồi nhìn về phía Diệp Vân Châu: “Bang chủ Diệp đối xử với cấp dưới của tôi như vậy sao?” “Thiếu soái Phó nói đùa." Diệp Vân Châu chậm rãi trả lời, vẻ mặt cũng không thay đổi: "Là cấp dưới của tôi không biết họ là ai, khiến Thiếu soái Phó chê ời rồi” Nói dứt lời, ông ta quát Kiều Tử và những người khác: "Còn không mau bỏ súng xuống!" Kiều Tử và những người khác hơi sửng sốt, lúc này mới nhận ra những người này đều là người của Thiếu soái Phó, họ vội vã bỏ súng xuống.


Ánh mắt của bọn họ lại nhìn sang Nguyễn Tích Thời đang được Phó Vân Đình tôm vô cùng thân thiết.


Thế nên cô ấy là mợ Phó thật ư?


Bọn họ còn tưởng rằng là bạn gái mà lão đại cua được.


Làm hại bọn họ còn tưởng rằng cây vạn tuế nhiều năm mới ra hoa như lão đại cuối cùng cũng có vợ.


Kết quả là vợ, nhưng lại là vợ người khác.


“Chu Khâm!" Phó Vân Đình cất giọng trầm thấp.


Chu Khâm khoát tay, để cho người mình cũng bỏ súng xuống.


"Xin lỗi Thiếu soái Phó, chúng tôi thấy có người tập kích lão đại, không biết bọn họ là người của ngài.” Kiều Tử cũng bình tĩnh nói lời xin lỗi trước.


Diệp Vân Châu cũng nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: "Xin lỗi” "Người không biết không có tội.” Phó Vân Đình đáp, nghe nói bị tập kích, đôi mắt của anh tối sầm, nhìn sang Nguyễn Tích Thời hỏi: "Em có bị thương không?" Nói xong, chợt thấy vết máu trên tay áo cô, nét mặt anh càng u ám hơn, trong mắt như có vẻ hung ác.


Nguyễn Tích Thời lắc đầu, lại thấy ánh mắt anh dừng trên tay áo của mình, cô mới nhìn thấy máu trên ống tay áo mình, chắc là bị dính vào khi vừa rồi băng bó cho Diệp Vân Châu: "Đây không phải là máu của em, là bang chủ Diệp bị thương.” Lúc cô trả lời, Phó Vân Đình cũng thấy trên quần áo của Diệp Vân Châu lộ ra vết máu.


Phó Vân Đình xác nhận Nguyễn Tích Thời không bị thương, sự tàn bạo trong mắt mới dịu đi vài phần, lạnh lùng hỏi Chu Khâm: "Người đâu?” Chu Khâm nhìn cấp dưới đuổi theo người.


“Một người đã chết, còn lại đều bỏ chạy.” Cấp dưới liếc mắt nhìn Kiều Tử và những người khác, tức giận đáp: "Cũng nhờ có bọn họ!” Kiều Tử tự biết mình đuối lý, sờ mũi, tằng hắng trả lời: “Chúng tôi đâu biết các người đang đuổi theo người, còn tưởng rằng đang chạy trốn đấy!” Vốn dĩ anh ta đang vui vẻ, hôm nay có thể bắt sống người, nở mặt nở mày trước mặt anh em khác.


“Nhưng chúng tôi phát hiện một hình xăm trên thân người chết!" Một cấp dưới của Chu Khâm đáp, đưa một mảnh da người đẫm máu đã bị cắt ra.


Phó Vân Đình nhận lấy.


Diệp Vân Châu liếc nhìn Nguyễn Tích Thời, thấy cô nhíu mày, dường như không thích ứng với mùi máu tanh này.


Nhưng cũng khác với phần lớn những.


cô gái nhìn thấy những thứ có máu tanh sẽ sợ hãi thét lên hoặc nhắm mắt lại.


Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào hình vẽ ngựa bay trên da người kia.


“Hình vẽ này đại diện cho cái gì nhỉ?" Nguyễn Tích Thời hỏi.


Phó Vân Đình hình như đang suy nghĩ.


Diệp Vân Châu lên tiếng: "Đây là linh vật của Kha lão hội.” “Linh vật của Kha lão hội?" Nguyễn Tích Thời nhìn về phía ông ta: "Ông nói là người của Kha lão hội muốn giết tôi?” “Là giết tôi.” Diệp Vân Châu sửa lại: "Chỉ liên luy đến cô.” Nguyễn Tích Thời hơi mím môi, ánh mắt lại nhìn sang hình vẽ: "Trên người của Kha lão hội đều có linh vật này sao?” “Không phải, đây là ký hiệu của Xuất Mã Nhai ở phía đông." Diệp Vân Châu trả lời.


Không hổ là bang chủ của Thanh Bang, ông ta biết rất rõ ký hiệu của các bang khác.


Nguyễn Tích Thời lặng lẽ nhớ kĩ.


“Lần nầy làm liên luy đến mợ Phó, chờ mợ Phó đến nhà tôi sẽ nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo.” Diệp Vân Châu lên tiếng, lại nhìn về phía nét mặt đột nhiên sa sầm của Phó Vân Đình: “Tôi còn có việc, xin tạm biệt trước.” Câu này khiến những cấp dưới mở to hai mắt.


Đến nhà?


Mợ Phó đến nhà lão đại làm gì?


Hơn nữa Thiếu soái Phó còn ở đây, lại mời vợ người ta đến nhà, chuyện này...


Không ổn lắm!


Vài cấp dưới của Diệp Vân Châu nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn Thiếu soái Phó và mợ Phó.


Thấy lão đại quay người lên xe, bọn họ sợ bị đánh cũng vội vàng chạy lên mấy chiếc xe phía sau.


Sau khi xe rời đi, Nguyễn Tích Thời mới quay đầu hỏi Chu Khâm: "Làm phiền anh đến đồn cảnh sát hỏi thăm thử mấy hôm trước tôi bị tập kích, có phải trên thân mấy người đã chết cũng có linh vật không?" "Vâng." Chu Khâm đáp lại.


Nguyễn Tích Thời nhìn theo hướng xe Diệp Vân Châu rời đi.


Rõ ràng những người lúc nãy không ngừng nổ súng nhắm vào cô.


Cô không cảm thấy bọn họ đến giết Diệp Vân Châu, ngược lại đến giết cô thì đúng hơn.


Nhưng mà tại sao người của Kha lão hội lại muốn giết cô?


Nguyễn Tích Thời suy nghĩ.


Phó Vân Đình cũng nhìn Nguyễn Tích Thời với ý tứ sâu xa: "Em muốn đến nhà ông ta?" Nguyễn Tích Thời "ð” một tiếng mới lấy lại tỉnh thần, lập tức dở khóc dở cười: “Không phải như anh nghĩ đâu.” "Vậy thì là gì?" Giọng Phó Vân Đình có mùi ghen tuông: "Em là vợ của anh, đến nhà người đàn ông khác làm gì?”


  • Trước
  • Sau