Chương 599 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 599 BIẾT CHÂN TƯỚNG B à Tống vội vàng nói còn ho khu khu.


“Được, không cần nữa, không cần nữa, mẹ đừng kích động!” Tống Ngọc Sương sợ hết hồn, vội vàng vuốt lưng bà ta.


Bà Tống nghe Tống Ngọc Sương nói vậy thì mới thở hổn hển bình tĩnh lại, không lâu sau bà ấy lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.


Tống Ngọc Sương thay chiếc khăn trên đầu bà ta, vừa sờ trán đã thấy nóng hổi.


Bà Tống nằm mơ cũng không yên ổn, không ngừng nói những từ như “Đừng”, “Đừng tới đây”, thỉnh thoảng bà ấy nói sảng giống như tối hôm qua.


Cô ấy làm lạnh khăn lông, thay khăn cho bà ấy, cô ấy nhìn mặt mẹ mình với vô số nghi ngờ trong lòng.


Mặc dù mẹ thường xuyên không muốn làm phiền người khác nhưng cũng sẽ không chống đối như vậy, huống hồ mẹ bị bệnh nặng, tại sao không chịu để cho Tích Thời tới khám?


Tống Ngọc Sương lại nhớ tới thái độ hơi kỳ lạ giữa Nguyễn Tích Thời và mẹ cô ấy khi cô ở đây.


Chẳng lẽ trong lúc cô ấy hôn mê, đã có chuyện xảy ra mà cô ấy không biết?


Tống Ngọc Sương suy nghĩ không ngừng.


Cô ấy do dự mãi, nhìn gương mặt ngủ mê man với cái nhíu mày của mẹ mình, cuối cùng cô ấy vẫn không gọi điện cho Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời tới đúng hẹn.


“Bà ấy còn sốt à?” Nguyễn Tích Thời cởi mũ sau khi vào nhà, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn dưới lớp lông thú.


Bên ngoài có tuyết rơi, mặc dù cô tới đây bằng xe ô tô nhưng trên đường đi bộ tới đây thì trên mũ cô còn dính một vài bông tuyết nhỏ bé, mang theo chút hơi lạnh cho căn phòng ấm áp.


“Còn, bà ấy vẫn chưa hạ sốt” Tống Ngọc Sương nói rồi đứng dậy.


Nguyễn Tích Thời gật đầu, đi tới mép giường ngồi xuống, cô bắt mạnh cho bà Tống trước, rồi lấy ra cây kim châm cứu từ trong túi xách, sau khi dùng rượu đốt kim châm thì châm vào các huyệt vị của bà Tống.


Đôi lông mày vốn đang nhíu chặt của bà Tống từ từ thả lỏng.


Tống Ngọc Sương ở bên cạnh quan sát từng hành động của Nguyễn Tích Thời, cô ấy chần chờ muốn hỏi chuyện, nhưng khi thấy Nguyễn Tích Thời đang nghiêm túc chữa bệnh cho mẹ mình thì lại thôi.


Cho đến khi cây kim cuối được châm xuống, mí mắt bà Tống nhúc nhích, bà ấy chậm rãi mở mắt.


Tống Ngọc Sương mừng rỡ!


Cô vừa định gọi mẹ thì thấy bà ấy nhìn Nguyễn Tích Thời chằm chằm.


Nguyễn Tích Thời thấy bà ấy tỉnh dậy thì thu kim châm lại, cô vừa định đứng dậy đi viết toa thuốc thì bất chợt bị bà Tống đè tay lại.


Lòng bàn tay bà Tống nóng hổi, bà ấy nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tích Thời, đôi môi khẽ động đậy, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Tích Thời, xin lỗi con.” Tống Ngọc Sương sửng sốt.


Nguyễn Tích Thời không ngạc nhiên khi bà ấy nói như vậy, chẳng qua cô lạnh nhạt nhìn bà ấy: “Có lời gì chờ mẹ nuôi khỏi bệnh rồi nói sau” “Không, chỉ có ở trong mơ thì mẹ mới có can đảm để nói những điều này với con.


Bà Tống chậm rãi nói.


Mặt bà ấy đỏ bừng vì sốt, nhìn có vẻ không hoàn toàn tỉnh táo, cho nên mới nghĩ rằng mình còn đang mơ.


Có lẽ khi ở trong giấc mơ, bà ấy không ngừng nói những lời như vậy với Nguyễn Tích Thời.


“Tích Thời, mẹ biết con còn hận mẹ” Khi nói chuyện, bà Tống còn có tiếng thở hổn hển lẫn giọng đờm trong lồng ngực: “Nên trong buổi tiệc đó, con đã không cứu mẹ” Nguyễn Tích Thời khẽ nhíu mày.


Bà Tống nghĩ rằng cô không giúp bà ấy là vì cô vẫn còn hận bà ấy ư?


Trong mắt Bà Tống, cô chính là người như vậy sao?


Nguyễn Tích Thời không trả lời, bà Tống cũng không trông chờ cô “trong giấc mơ” sẽ trả lời, chẳng qua hơi thở bà ấy trở nên gấp gáp: “Mẹ biết, suýt nữa mẹ đã khiến con mất mạng, là vì Ngọc Sương nên mẹ đã chuốc thuốc con, còn tự.


tay mình đưa con cho người đó, không để ý tới mạng sống của con, là lỗi của mẹ...


Khu khụ..” Bà Tống nói rồi ho không ngừng.


Lần này Tống Ngọc Sương không tiến lên vuốt lưng cho bà ấy.


Cô ấy ngây ngẩn khi nghe lời bà ấy nói.


Cái gì gọi là chuốc thuốc Tích Thời?


Mẹ cô ấy chuốc thuốc Tích Thời là sao?


Rồi còn suýt nữa đã khiến Tích Thời mất mạng?


Tống Ngọc Sương như chết lặng.


Bà Tống ho xong thì đôi mắt càng trở nên mơ màng, cây kim vừa rồi của Nguyễn Tích Thời cũng chỉ giúp bà ấy hít thở không còn khó khăn nữa, nhưng đầu óc bà ấy còn mơ màng, cơ thể bà ấy như đang bay trên không trung vậy.


“Mẹ không mong con sẽ tha thứ cho mẹ, mẹ chỉ hy vọng con đừng để Ngọc Sương biết chuyện này, mẹ không muốn con bé biết rằng mẹ con bé là người như vậy...


Mẹ không muốn con bé thất vọng...” Giọng bà Tống nhỏ dần, bàn tay đặt trên mu bàn tay của Nguyễn Tích Thời cũng dần dần hạ xuống, sau đó bà ấy ngủ thiếp đi.


Nguyễn Tích Thời thấy bà ấy nhắm mắt, hơi thở trở nên ổn định thì khẽ rút tay và rút kim châm ra.


Cô châm cứu để bà Tống ngủ ngon hơn, xem ra nó có hiệu quả.


Chẳng qua cô không ngờ bà Tống vẫn còn để ý chuyện này nên mới nói ra khi đang nửa tỉnh nửa mê.


Cô vừa quay đầu đã nhìn thấy vẻ mặt bị sốc của Tống Ngọc Sương, không thể tin nổi nhìn người mẹ đang nằm trên giường.


Tống Ngọc Sương cảm nhận thấy ánh mắt của Nguyễn Tích Thời thì mới dời mắt về phía cô, cô ấy há miệng nhưng không biết nói cái gì.


Nguyễn Tích Thời khẽ thở dài, đứng dậy đi tới trước bàn: “Cậu muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi” Ban đầu cô không định chủ động kể chuyện này cho Tống Ngọc Sương nghe, dù sao trong chuyện này Tống Ngọc Sương không làm gì sai, cô không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tình bạn của cô với Tống Ngọc Sương.


Nhưng nếu bà Tống đã kể ra rồi thì không cần phải giấu Tống Ngọc Sương nữa.


Tống Ngọc Sương cắn môi, một lúc sau, cô ấy mới đi ngồi xuống trước cái bàn, nhìn Nguyễn Tích Thời: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và mẹ tớ, tại sao mẹ tớ lại nói bà ấy chuốc thuốc cậu?” Nguyễn Tích Thời lập tức kể chuyện đã xảy ra khi Tống Ngọc Sương đang hôn mê.


Tống Ngọc Sương siết chặt ngón tay sau khi nghe xong, gương mặt cô ấy trắng bệch.


Cô ấy nằm mơ cũng không ngờ người mẹ hiền lành của mình lại làm ra chuyện như vậy.


“Hèn gì, hèn gì mẹ bị bệnh nặng như vậy mà không cho tớ gọi cậu đến khám bệnh..” Thật lâu sau Tống Ngọc Sương mới nói tiếp: “Thì ra là như vậy..” Mẹ cô ấy thiếu chút nữa đã hại chết bạn thân nhất của cô ấy, mà cô ấy không biết cái gì cả, còn chơi chung với Nguyễn Tích Thời như không có chuyện gì xảy ra, còn hỏi Nguyễn Tích Thời tại sao không tới nhà cô ấy chơi?


Nguyễn Tích Thời có tâm trạng gì khi gặp cô ấy?


Tống Ngọc Sương chợt không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Tích Thời, cô ấy chỉ cảm thấy mặt mình bỏng rát.


Mặc dù Tống Ngọc Sương không có lỗi trong chuyện này nhưng dù sao bà ấy vẫn là mẹ của cô ấy, hơn nữa mẹ cô ấy còn vì cô ấy mà làm hại Nguyễn Tích Thời.


Tống Ngọc Sương áy náy.


“Ngọc Sương” Nguyễn Tích Thời gọi cô ấy.


Trái tim Tống Ngọc Sương chợt đập thình thịch.


“Đây là toa thuốc” Nguyễn Tích Thời đẩy một tờ giấy tới trước mặt cô ấy, không biết cô đã viết từ lúc nào: “Uống thuốc sau ba bữa ăn, mẹ cậu sẽ nhanh chóng hạ sốt.


Sau khi hạ sốt thì nhớ ăn đồ ăn lỏng” Tống Ngọc Sương hoảng hốt đáp lời, cô ấy cầm toa thuốc lên nhưng ngón lại siết chặt tờ giấy.


Nguyễn Tích Thời nhìn thấy Tống Ngọc Sương như vậy thì khẽ mím môi, cô đang định nói cái gì thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài.


  • Trước
  • Sau