Chương 564 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 564 SÁT KHÍ QUÁ NĂNG im Nguyễn Tích Thời thắt lại.


“Hơn nữa cái gì?” “Hơn nữa anh ta còn liên tiếp xông vào hai ảo cảnh, có thể gắng gượng đến bây giờ đã coi như là nhân tài rồi." Tế Tể nói.


Nguyễn Tích Thời sửng sốt, cô không ngờ Tế Tế lại nói ra những lời này, cô nhất thời dở khóc dở cười.


Tế Tể nói xong mới kịp phản ứng lại, nó vội vàng khoanh tay trước ngực, bổ sung: "Ông đây không phải đang khen anh ta đâu, ông đây là cảm thấy anh ta rất khác thường!" “Khác thường ở chỗ nào?" Nguyễn Tích Thời thuận theo nó hỏi.


“Một người bình thường không tu luyện vậy mà có thể xông vào hai ảo cảnh, hơn nữa bị thương rồi mà vẫn có thể ra ngoài, đây không phải là khác thường thì là gì?" Tể Tể nói: "Hơn nữa, sát khí trên người anh ta cũng nặng đến kinh người, giống như anh ta gánh trên lưng rất nhiều sát nghiệp vậy.” “Là vì anh ấy đi đánh trận uư?" Nguyễn Tích Thời phỏng đoán.


Tế Tế lắc đầu: "Không đúng không đúng, từ xưa đến nay, người đánh trận nhiều vô số kể, ông đây đã sống nhiều năm như vậy rồi, cũng từng gặp qua tướng quân thời cổ đại, dưới vó ngựa của những người đó không biết đã chết bao nhiêu người, thế nhưng không có ai có sát khí nặng như anh ta!" Nguyễn Tích Thời nhìn Phó Vân Đình, gương mặt lạnh lùng của anh vì sốt cao mà ửng đỏ, khiến mấy phần lạnh nhạt thường ngày vơi bớt đi: "Vậy sát khí này leohiehothanthoasagy không?” “Sát khí quá nặng, ảnh hưởng đến tâm cảnh, cũng ảnh hưởng đến tuổi thọ." Tế Tế nghiêm túc nói: "Cho nên cô vẫn nên tránh xa anh ta ra kẻo sau này phải làm quả phụ đấy” Nguyễn Tích Thời: ”...


Vậy có cách nào để loại bỏ sát khí không?” "Có thì có.” Tế Tể dừng lại một chút rồi nó nói: "Tuy nhiên cũng gần như là không có." Nguyễn Tích Thời: "?" Nó nhìn Nguyễn Tích Thời lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Tế Tể giải thích: "Sát khí là do sát nghiệp quá nặng tạo thành, vì thế nó không thể dễ dàng bị xóa bỏ được.


Nếu là sát khí bình thường thì có thể làm nhiều việc thiện để bù đắp sát nghiệp nhưng mà sát khí nặng như anh ta, nếu không phải là giết cả nhà người ta, còn đào mồ mả tổ tiên mười tám đời nhà người ta thì kiếp trước hoặc kiếp trước nữa của anh ta có sát nghiệp quá nặng, cứ thế mà tích lũy đến kiếp này.


Nếu vậy thì phải truy tìm nguồn gốc mới được.” “Nghe có vẻ rất phiền phức." Nguyễn Tích Thời nói.


“Còn hơn cả phiền phức, người chết rồi dù có biến thành hồn ma thì cũng chỉ có thể tra được kiếp này đã làm những gì, làm sao có thể truy ngược về kiếp trước." Tế Tế vừa nói vừa ngáp một cái, nó nằm xuống: "Cho nên cô đừng nghĩ nữa, sát khí trên người anh ta vô phương cứu chữa!" Nguyễn Tích Thời mím môi.


Cô luôn tin rằng việc thành công là do trời, còn mưu tính là do người, không có chuyện gì là hoàn toàn vô phương cứu chữa cả.


Nếu sát khí trên người Phó Vân Đình thật sự sẽ làm giảm tuổi thọ của anh thì dù thế nào đi nữa, cô cũng phải nghĩ cách loại bỏ sát khí này cho anh.


Tuy nhiên, điều quan trọng nhất hiện tại là làm cho Phó Vân Đình có thể tính lại.


Nguyễn Tích Thời sờ thấy khăn trên trán anh lại nóng lên, cô đưa tay lấy xuống định thay khăn lạnh cho anh.


Cả đêm nay cô thay thay bốn năm lần thì trời cũng sáng.


Mãi đến sáng, khi Nguyễn Tích Thời sờ trán anh lần nữa thì anh đã hạ sốt, lúc này cô mới dựa vào mép giường nắm lấy tay anh rồi mơ màng ngủ thiếp đi.


Lần này cô ngủ rất say.


Cô mơ thấy một bóng người mơ hồ, cao lớn thon dài, dường như người đó đang mặc áo giáp, cả người đều là màu đỏ sẫm, không biết là màu sắc ban đầu của áo giáp hay là bị máu nhuộm thành.


Anh từng bước từng bước đi về phía cô, ánh nắng chiếu lên mặt anh làm mờ đi dung mạo của anh.


Không hiểu sao, Nguyễn Tích Thời cảm thấy người trước mặt này rất quan trọng với cô.


Cô cố gắng muốn nhìn rõ mặt anh nhưng ngay sau đó cô lại bị tiếng rên rỉ bên tai đánh thức.


Cô mơ màng ngẩng đầu lên thì cô đối diện với đôi mắt đen láy của Phó Vân Đình.


Nguyễn Tích Thời lập tức tỉnh táo, cô ngồi bật dậy: "Anh tỉnh rồi?” "Ừ: Giọng Phó Vân Đình khàn khàn: "Anh muốn dậy rót cốc nước uống, không ngờ lại đánh thức em." Anh chống tay xuống giường, nửa ngồi dậy, có vẻ như anh đang định đứng lên.


“Anh đừng cử động, để em đi rót cho anh!” Nguyễn Tích Thời ấn anh xuống, cô vội vàng đứng dậy đi rót nước.


Cô thử nhiệt độ nước, xác định là nước ấm mới đưa cốc nước đến bên miệng anh.


Phó Vân Đình nhìn cô thật sâu rồi anh cúi đầu, uống mấy ngụm nước trên tay cô.


Dòng nước ấm chảy vào cổ họng mới khiến cổ họng đã khô khốc của anh không còn khó chịu nữa.


"Anh bị sao vậy?" Phó Vân Đình cảm thấy đầu vẫn còn choáng váng, anh đưa tay xoa m¡ tâm hỏi.


"Anh bị sốt” Nguyễn Tích Thời nói.


"Sốt?" Phó Vân Đình sững sờ một chút rồi mới do dự nói: "Anh á?" “Ở đây còn có người thứ ba sao?" Nguyễn Tích Thời chớp mắt, cô đưa tay về phía trán anh: "Anh sẽ không bị sốt đến ngốc đấy chứ?" Tay cô còn chưa chạm vào đã bị Phó Vân Đình nắm lấy.


“Không phải.” Phó Vân Đình bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ đang suy nghĩ lung tung trước mặt mình: "Chỉ là từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng bị bệnh, cảm giác sốt này, anh đã sớm quên mất rồi." Nguyễn Tích Thời nghe anh nói vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ỉu xìu: "Đều tại em, nếu không phải vì em thì anh cũng sẽ không bị thương dẫn đến hoc: “Em lại suy nghĩ lung tung gì nữa rồi.” Phó Vân Đình buông bát xuống, anh đưa tay gõ lên trán cô một cái.


Có lẽ là sức lực của anh vẫn chưa hồi phục nên cái gõ này chẳng hề đau, ngược lại có vẻ rất dịu dàng.


“Chúng ta là vợ chồng, vốn nên cùng nhau chia sẻ ngọt bùi, em gặp nguy hiểm, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn?” Phó Vân Đình nói: "Dù sao chúng ta đều không sao, em đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Nguyễn Tích Thời ngoan ngoãn gật đầu.


Phó Vân Đình lại nhìn cô, dường như anh muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài.


“Tích Thời, cậu có trong đó không?" Là Tống Ngọc Sương.


Ánh mắt Phó Vân Đình lóe lên, anh nuốt lời định nói xuống.


“Có.” Nguyễn Tích Thời đứng dậy đi mở cửa.


Tống Ngọc Sương đứng bên ngoài, cô ấy thò đầu vào trong nhìn: "Anh hai sao rồi?" "Anh ấy vừa mới tỉnh.” Nguyễn Tích Thời nói: "Cậu muốn vào thăm anh ấy không?" Tống Ngọc Sương vội vàng lắc đầu như trống bỏi: "Không cần không cần.” Cô ấy dừng lại một chút: "Có phải tớ đã làm phiền hai người nói chuyện rồi không?


Thế nhưng sắp đến giờ ăn cơm rồi, tớ nghĩ hai ngày nay cậu cũng chưa ăn gì nhiều...


Hay là tớ mang chút đồ ăn đến cho cậu nhé?” Cô ấy vừa dứt lời đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của Phó Vân Đình vang lên từ bên trong: "Anh muốn ngủ thêm một lát nữa, hai người ra ngoài trước đi." Nguyễn Tích Thời và Tống Ngọc Sương nhìn nhau, hai người mỉm cười hiểu ý.


“Vậy anh ngủ trước đi, lát nữa em mang cháo đến cho anh.” Nguyễn Tích Thời vừa nói vừa cùng Tống Ngọc Sương ra ngoài.


Hai người thong thả đi dọc hành lang, Tống Ngọc Sương nắm lấy tay cô thì thấy bàn tay cô hơi lạnh: "Tớ đã nghe cha kể hết mọi chuyện rồi, lần này cảm ơn cậu,” “Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.” Nguyễn Tích Thời nắm lấy tay cô: "Hơn nữa, nếu không phải vì tớ, cậu cũng sẽ không gặp phải những chuyện này.


Nói ra thì, tớ có lỗi với cậu mới đúng.” Tống Ngọc Sương thấy vẻ mặt áy náy của cô thì nhíu mày, cô ấy giả vờ tức giận: “Vừa rồi cậu còn nói giữa chúng ta không cần khách sáo, bây giờ cậu lại nói xin lỗi với tớ?” “Rồi rồi rồi, tớ không nói nữa, không nói nữa.” Nguyễn Tích Thời vội vàng đầu hàng.


Tống Ngọc Sương trừng mắt nhìn cô một cái rồi mới chuyển chủ đề: "Đúng rồi, vừa rồi Tiêu Kỳ gọi điện thoại cho tớ, tớ mới biết mấy hôm nay cha vẫn luôn liên lạc với anh ấy nhưng sợ anh ấy phân tâm nên ông ấy chỉ nói với anh ấy là đã tìm thấy tớ rồi chứ không nói chuyện tớ hôn mê.


Anh ấy nói đã đuổi được đợt người Pháp cuối cùng ra khỏi thành Lê, bây giờ thành Lê đã hoàn toàn do bọn họ tiếp quản, nơi ấy đã an toàn rồi.” Khi cô ấy nói những lời này, đôi mắt của cô ấy sáng long lanh, vẻ mặt cũng đầy sự tự hào.


Nguyễn Tích Thời phì cười: "Nhìn cậu kìa, nếu ai không biết còn tưởng cậu mới là người đánh thắng trận đấy.” Cô chớp mắt rồi tiến lại gần Tống Ngọc Sương, cô nhỏ giọng nói: "Mà cũng đúng, hai người sắp thành người một nhà rồi” Tống Ngọc Sương đỏ mặt, cô ấy đẩy cô một cái: "Cậu nói bậy gì đấy!" “Tớ có nói bậy đâu." Nguyễn Tích Thời cười tủm tỉm: "Trong ảo cảnh, tớ đã thấy hai người...”


  • Trước
  • Sau