Chương 558 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 558 CÀN KHÔN HẠO KHÍ, SINH NGÃ NGUYÊN THẦN ai người cùng nhắm mắt lại.


lại Lão huyền thuật sư nhanh chóng niệm chú.


Ông ta từng sử dụng bùa nhập mộng, trước kia từng đã kéo người khác ra khỏi giấc mộng, vậy nên cũng khá tự tin.


Ông ta kích hoạt bùa nhập mộng.


Tuy nhiên, hai người trước mặt lại không hề động đậy.


“Sao rồi?” Thấy ông ta dừng lại, bà Tống không nhịn được mà hỏi: “Bọn họ đã nhập mộng rồi sao?” Lão huyền thuật sư già chưa kịp đáp lại thì Tham mưu trưởng Tống đã mở mắt Ta: “Nơi này...


Là mộng?” Khi thấy mình vẫn ở trong phòng của con gái, xung quanh vẫn là những người.


kia, ông ta cảm thấy hơi bối rối.


Bà Tống: “Lão gia” Phó Vân Đình cũng mở mắt ra, nhìn lão huyền thuật sư bằng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.


Đối phương vừa căng thẳng vừa lúng túng: “Có thể là vì kích hoạt hai tấm bùa nhập mộng trong một lần nên hơi khó khăn, để tôi thử lại lần nữa” Ông ta niệm lại lần nữa.


Nhưng hai người bọn họ vẫn không thể vào mộng.


“Dượng” Phó Vân Đình nhìn Tham mưu trưởng Tống, lạnh lùng nói: “Để cháu đi thôi” “Nhưng..” Tham mưu trưởng Tống cau mày.


“Nếu tìm thấy Ngọc Sương, cháu sẽ đưa em ấy về cùng” Phó Vân Đình ngắt lời Tham mưu trưởng Tống, không cho đối phương phản đối.


Ánh mắt anh sâu thẳm như giếng cổ, âm u không thấy đáy.


“Tham mưu trưởng Tống” Phó Nhất tiến lên trước rồi nói: “Ngài và Thiếu soái đừng giằng co tiếp nữa, như thế sẽ chỉ làm chậm trễ thời gian cứu mợ Phó và cô Tống mà thôi, ngài cứ yên tâm đi, với năng lực của Thiếu soái, nhất định có thể cứu họ ra ngoài một cách bình an.” Anh ta vừa nói vừa nhìn sang Phó Vân Đình.


Thật ra Phó Nhất cũng không muốn Thiếu soái nhà mình đi, nhưng anh ta biết rằng tình cảm của Thiếu soái và thiếu phu nhân rất sâu nặng, hôm nay chắc chắn không ngăn nối Thiếu soái rồi” Phó Nhất chỉ có thể ôm hy vọng rằng chuyện này sẽ được giải quyết một cách thuận ki Tham mưu trưởng Tống hơi do dự, nhưng ông ấy cũng biết Phó Nhất nói đúng, tiếp tục dây dưa thì hai con gái đều sẽ gặp nguy hiểm.


Ông ấy chỉ đành nói với Phó Vân Đình: “Vân Đình, vậy thì trông cậy cả vào cháu” Phó Vân Đình đáp một tiếng rồi nắm chặt tấm bùa nhập mộng trong tay, nhắm mắt lại.


Lão huyền thuật sư lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng niệm chú, không ngờ lại cảm nhận được một luồng lực bắn ngược lại, đánh bật ông ta ra ngoài!


Lão huyền thuật sư lùi về sau một bước, sửng sốt ra mặt.


Một vài huyền thuật sư trẻ tuổi ở đằng sau vội vàng đỡ ông ta.


“Sao có thể như vậy...” Lão huyền thuật sư lẩm bẩm, dán mắt lên người Nguyễn Tích Thời và Tống Ngọc Sương: “Không thể nào, bùa nhập mộng của tôi không có vấn đề gì cả” “Nếu ông không làm được thì để cho những người khác làm” Sự kiên nhẫn của Phó Vân Đình đã cạn sạch.


Chỉ cần nghĩ đến việc Nguyễn Tích Thời còn một ngày duy nhất là Phó Vân Đình lại cảm thấy phiền muộn không chịu nổi.


Tế Tế tựa người vào khung cửa, lạnh lùng chứng kiến cảnh bọn họ dẫn vặt lẫn nhau.


Nó là người duy nhất hiểu rõ Nguyễn Tích Thời không hề nhập mộng mà là bước vào ảo cảnh.


Cho dù có dùng mười nghìn tấm bùa nhập mộng thì bọn họ cũng không vào được.


Hơn nữa, dù cho tên huyền thuật sư vô dụng kia có thực sự biết dùng bùa Nhập Hồn thì hầu hết những người tiến vào ảo cảnh đều sẽ giống như Nguyễn Tích Thời, đến giờ vẫn chưa ra ngoài được.


Vừa nghĩ tới Nguyễn Tích Thời, Tế Tể đã cảm thấy vô cùng phiền não, hai cánh tay đang khoanh trước ngực cũng vô thức siết chặt lại.


Nếu sớm biết như vậy, nó phải đánh ngất Nguyễn Tích Thời trước, tránh để cô gái trẻ con này làm chuyện liều lĩnh.


Giờ thì hay rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cô ấy chắc chắn sẽ bỏ mạng ở bên trong!” Nó vất vả lắm mới kiếm được một người nó ưng ý và còn ký khế ước máu rồi, cứ thế kết thúc rồi sao?


Tế Tế không thể diễn tả cảm xúc trong lòng mình là gì, nó chỉ thấy rất buồn, rất khó chịu.


Lần đầu tiên, nó có thứ cảm giác này.


Khi Tế Tể đang trầm ngâm, lão huyền thuật sư nọ chợt kêu lên một tiếng, ông ta nhìn chằm chặp vào Nguyễn Tích Thời và Tống Ngọc Sương: “Không, không lẽ các cô ấy đã.” “Đã cái gì?” Phó Vân Đình thấy ông ta có vẻ bất thường nên cất tiếng hỏi.


Lão huyền thuật sư mấp máy môi mấy cái mới chậm rãi đáp: “Nếu bùa nhập mộng không có hiệu lực, mà hai cô ấy lại trông như thế này, còn một khả năng khác, chính là...


Rơi vào ảo cảnh” Tế Tế nhướn mày.


Yo, tên huyền thuật sư này cũng có chút bản lĩnh đó.


“Áo cảnh?” Lại là một thứ Phó Vân Đình chưa hề biết đến, vẻ mặt anh càng khó coi hơn: “Ông nói rõ ra đi, ảo cảnh gì cơ?” “Tôi cũng chỉ nghe sư phụ nhắc tới thôi” Lão huyền thuật sư hơi dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ nên sắp xếp ngôn từ như thế nào, mất mấy giây sau mới nói tiếp: “Sư phụ tôi nói, huyền thuật sư có tu vi cao thâm có thể tạo ra ảo cảnh, đưa hồn phách con người vào ảo cảnh.


Ảo cảnh được sản sinh từ tâm trí, khác với nhập mộng.


Nhập mộng đều là vật chết, ngoại trừ người nhập mộng thì những lời nói hay hành động khác đều là sự lặp lại rập khuôn.


Nhưng ảo cảnh lại giống y như hiện thực vậy, càng làm cho người ta khó thoát khỏi hơn” Lão huyền thuật sư cũng chưa bao giờ gặp tình huống này, chỉ có thể lục lại ký ức hỗn loạn của mình và dựa vào lời sư phụ nói để giải thích: “Sư phụ nói ông ấy từng gặp được một người như vậy, người đó từng lấy bùa Nhập Hồn cứu người nhưng người sử dụng bùa Nhập Hồn lại không thể thoát ra.


Sau đó, sư phụ không bao giờ nhận đơn như vậy, cũng không bao giờ dùng bùa Nhập Hồn” “Tại sao không thể ra ngoài?” Lão Huyền thuật sư vuốt râu: “Tôi từng nghe sư phụ nói, người vào ảo cảnh rất có thể sẽ đánh mất ý định lúc đầu, lún sâu vào trong ảo cảnh, thậm chí quên mình vào đó là vì lý do hay mục đích gì.


Hơn nữa, người muốn đưa người khác ra khỏi ảo cảnh cũng không được dùng biện pháp quá mạnh.


Nếu không, cõi lòng của người tiến vào ảo cảnh sẽ mất ổn định, từ đó khiến ảo cảnh sụp đổ, chẳng những không ra được mà rất có khả năng sẽ cùng bỏ mạng ở đó.


Trừ phi.” “Trừ phi cái gì?” Tham mưu trưởng Tống tiếp lời.


Lão Huyền thuật sư liếc nhìn họ: “Trừ phi, người vào ảo cảnh tự nguyện rời đi” Ông ta khẽ lắc đầu: “Con người chìm trong ảo cảnh thì làm sao có thể chấp nhận rời đi một cách dễ dàng chứ?” Bên trong căn phòng nhất thời im phăng phắc.


Một hồi sau, Phó Vân Đình lại hỏi: “Tôi tin cô ấy.


Ông có bùa Nhập Hồn không?” “Nó nằm trong cuốn bí tịch sư phụ để lại, nhưng tôi chưa bao giờ vẽ thử.” Huyền thuật sư lưỡng lự.


“Không sao, ông chỉ cần vẽ là được” Phó Vân Đình nói.


Thái độ của anh rất cương quyết, lão huyền thuật sư không thể làm gì khác ngoài việc vẽ bùa Nhập Hồn theo trí nhớ của mình.


Phó Vân Đình đưa tay ra lấy, lão huyền thuật sư giữ rất chặt nhưng không địch lại sức mạnh của anh, bị Phó Vân Đình cầm mất.


“Giống như cái vừa nãy à?” Phó Vân Đình cầm tấm bùa trong lòng bàn tay rồi hỏi.


“Thiếu soái, tôi thực sự chưa thử dùng bùa Nhập Hồn bao giờ, nếu lỡ dùng sai cách ở đâu, hoặc là đưa hồn phách của ngài tới nơi khác...” Lão huyền thuật sư nơm nớp lo sợ.


“Trong thành Vân này còn có ai giỏi dùng bùa Nhập Hồn?” Phó Vân Đình nhìn chằm chằm vào đối phương.


Lão Huyền thuật sư chần chừ một lát rồi lắc đầu nói: “Tu vi của gia sư đã là cực cao, tôi là đệ tử duy nhất của sư phụ, nhưng sư phụ về cõi tiên rồi, ngoài tôi ra có lẽ không còn người nào biết vẽ bùa Nhập Hồn...” “Theo như ông nói thì Tích Thời sao lại biết vẽ chứ?” Tham mưu trưởng Tống nhíu mày hỏi.


“À..” Lão huyền thuật sư cũng không lý giải được.


Phu nhân Thiếu soái còn quá trẻ, ai mà ngờ cô ấy lại biết thứ bùa Nhập Hồn cao cấp này.


“Nếu không có ai làm được thì ông cứ làm đi” Phó Vân Đình không muốn lãng phí thời gian nữa.


Anh nắm chặt bùa Nhập Hồn trong tay, nhắm mắt lại.


Lão huyền thuật sư khẽ cắn răng, nhớ lại những điều trong bí tịch của sư phụ, truyền tu vi lên đầu ngón tay: “Càn khôn hào khí, sinh ngã nguyên thần!” Phó Vân Đình cảm nhận được một luồng lực hút đang ập tới như đang muốn kéo linh hồn anh ra khỏi cơ thể.


Tuy nhiên, ngay một giây sau, dường như có thứ gì đó lại chui vào trong cơ thể.


Tiếp theo, một làn sương mù hắc ám mù mịt bao phủ quanh anh, ập xuống nơi bàn tay anh và Nguyễn Tích Thời đang nắm vào nhau.


Cơ thể nhỏ bé của Tể Tể đột nhiên đứng thẳng dậy.


“Sát khí?” Sát khí trên người có thể phá vỡ sự hạn chế của bùa Nhập Hồn, bao bọc hồn phách của anh.


Phó Vân Đình khẽ nhíu mày.


Sự lôi kéo kịch liệt này khiến anh có cảm giác khó chịu vô cùng.


Tuy vậy, anh vẫn cố chịu đựng nó, lại càng nắm tay Nguyễn Tích Thời chặt hơn.


Sự giằng co tột độ này cuối cùng cũng đã tạo ra một lỗ thủng trên màn linh lực bảo vệ xung quanh cơ thể Nguyễn Tích Thời!


Ánh mắt Tế Tế đột nhiên bừng sáng!


Đây là một cơ hội!


Nó đứng dậy, bay về phía Phó Vân Đình.


Nhưng vừa mới tới gần thì luồng sát khí cuồn cuộn bao quanh người Phó Vân Đình đã ùn ùn kéo đến!


Tế Tế cắn răng, cố gắng chống cự sát khí dữ dội, tập trung toàn bộ linh lực trên người lên đầu ngón tay, nhắm ngay chính giữa Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời: “Phá!” Phó Vân Đình cảm thấy thân thể mình chợt nhẹ bẫng đi, ngay sau đó là một cảm giác hỗn loạn ùa tới, nhất thời mất đi ý thức.


  • Trước
  • Sau