Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 557 TÔI SẼ ĐƯA HAI NGƯỜI QUA ĐÓ ham mưu trưởng Tống đứng một bên vội vàng thuật lại đầu đuôi sự | việc cho các huyền thuật sư nghe.
“Tích Thời vì cứu con gái tôi nên mới thành ra thế này, các ông nhất định phải mau mau nghĩ cách cứu con bé” Tham mưu trưởng Tống nói.
Ông ấy cũng ôm một tia hy vọng, hy vong những huyền thuật sư này có thể cứu cả Tống Ngọc Sương trong khi họ ra tay cứu Nguyễn Tích Thời.
Tế Tế đứng ở cạnh cửa nghe vậy không khỏi bật cười: “Một đám người tầm thường, bọn họ thì biết gì chứ!” Nó khinh thường nhất là đám đạo sĩ mũi trâu kia.
Người duy nhất mà nó coi trọng chỉ có cô bé Nguyễn Tích Thời kia mà thôi.
Các huyền thuật sư nghe Tham mưu trưởng Tống nói xong cũng ngơ ngác nhìn nhau một hồi.
Người có kinh nghiệm già dặn nhất trong số đó và cũng là một lão huyền thuật sư khá có danh tiếng ở thành Vân tiến lên phía trước, đầu tiên là nhìn vào gương mặt Nguyễn Tích Thời, tiếp theo lại quan sát Tống Ngọc Sương.
Các huyền thuật sư còn lại cũng cùng tiến lên, nhìn Nguyễn Tích Thời vẫn yên lặng trong lòng Phó Vân Đình, gương mặt xinh đẹp ửng hồng hây hây, hoàn toàn không giống bị trúng tà thuật hay tẩu hỏa nhập ma, ai nấy chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
Một vài huyền thuật sư châu đầu ghé tai lại, chẳng biết là đang thì thầm gì với nhau.
Thấy vậy, Phó Vân Đình nhíu mày: “Rốt cuộc cô ấy bị làm sao, nói mau!” Các huyền thuật sư sợ hết hồn, lập tức im bặt.
Lão Huyền thuật sư nọ lên tiếng: “Thiếu soái chớ sốt ruột.
Các cô ấy không bị thương nhưng lại hôn mê bất tỉnh, khả năng cao là đang nhập mộng rồi.
Hơn nữa, xét theo thời điểm thì cô Tống là người nhập mộng trước” “Nhập mộng?” Bà Tống đột ngột bước lên trước một bước, vội nói: “Ý ông là sao?” Phó Vân Đình cũng nhìn chằm chặp vào ông ta.
“Ý trên mặt chữ” Lão huyền thuật sư vuốt chòm râu bạc, nói: “Đang yên đang lành nhưng bất tỉnh mãi, rõ là đã nhập mộng, chìm trong giấc mộng không chịu tỉnh lại.
Trừ phi có người lấy hồn phách của bản thân làm thân thể, dùng bùa nhập mộng mới có thể đi vào giấc mộng của đối phương và đánh thức người đó tỉnh dậy” Nghe ông ta nói xong, Tế Tế hừ lạnh.
Chỉ nhìn thấy triệu chứng bên ngoài, nông cạn!
“Vậy là vợ tôi đã đi vào giấc mộng của Ngọc Sương?” Phó Vân Đình lạnh lùng hỏi.
“Rất có thể là thế” Lão huyền thuật sư gật đầu.
“Vậy tại sao lại mất ba ngày?” Phó Vân Đình nhìn chằm chằm đối phương.
“Có thể chìm vào giấc mộng mà không chịu tỉnh lại, vậy tức là bên trong có thứ đó khiến cô ấy không rời khỏi được.
Người ngoài muốn đánh thức cô ấy, để cô ấy biết mình đang ở trong mộng cũng không phải chuyện dễ dàng gì” Lão Huyền thuật sư nói: “Đừng nói là ba ngày, nếu chấp niệm quá sâu, ba mươi ngày, ba tháng cũng hoàn toàn có thể” “Lâu thế ư?” Bàn tay bà Tống run rẩy, vẻ mặt càng nhợt nhạt hơn: “Vậy phải đợi đến ngày con bé biết mình đang nằm mơ, khi đó nó sẽ tự tỉnh giấc, đúng không?” Bà ấy nói với giọng khẩn thiết.
Miễn là có hy vọng, đừng nói ba mươi ngày hay ba tháng, kể cả ba năm thì bà ấy vẫn có thể chờ được!
Lão huyền thuật sư lắc đầu, đáp: “Ở trong giấc mộng càng lâu thì càng khó tỉnh lại.
Ý thức của chính cô ấy sẽ dần biến mất, cuối cùng sẽ mất đi càng nhiều ký ức về hiện thực.
Sau cùng, cô ấy sẽ vĩnh viễn chìm trong giấc mộng không tỉnh lại nữa, cho đến ngày thân xác cũng chết đi” Bà Tống nghe vậy liền lảo đảo cả người, nếu không phải Tham mưu trưởng Tống lanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì bà ấy đã ngã vật xuống đất rồi.
Ánh mắt Phó Vân Đình càng thêm lạnh lẽo, cánh tay cũng ôm Nguyễn Tích Thời chặt hơn nữa: “Còn vợ tôi thì sao, đó không phải là giấc mộng của cô ấy, cô ấy cũng sẽ không lún sâu vào theo chứ?” “Theo lý thuyết, hẳn là không bị” Vị Huyền thuật sư nói: “Nếu mợ Phó thực sự dùng bùa nhập mộng để bước vào giấc mộng thì cô ấy cũng chính là kẻ ngoại lai trong giấc mộng đó.
Chỉ cần tâm tính kiên định, ắt sẽ không chịu ảnh hưởng của giấc mộng.
Tôi nghĩ thiếu phu nhân vẫn chưa tỉnh lại là vì chưa đánh thức được cô Tống mà thôi” “Cô ấy có thể mãi ở trong giấc mộng của Tống Ngọc Sương không?” Phó Vân Đình nhíu mày.
Lão Huyền thuật sư lại lắc đầu: “Không thể, muốn nhập mộng thì hồn phách phải rời khỏi thân thể.
Nếu thời gian rời thân thể quá dài, hồn phách sẽ mất liên hệ với thân thể, sẽ không thể trở lại chỗ cũ nữa.
Cô ấy sẽ chỉ có thể vĩnh viễn ở lại trong giấc mộng, không thể ra ngoài” Nghe thấy câu trả lời của lão huyền thuật sư, sắc mặt Phó Vân Đình lập tức đổi khác, như thể có một tầng sương lạnh đột nhiên bao trùm lên người anh.
“Thế thì ba cây nến kia là để chỉ thời gian” Giọng nói của anh trầm thấp mà lạnh lẽo: “Qua một ngày nữa, cô ấy sẽ không thể thoát khỏi giấc mộng cũng như không thể trở về” Lão huyền thuật sư quan sát vẻ mặt anh, không dám trả lời, nhưng đây cũng là một giả thiết.
Vùng giữa hai hàng lông mày của Phó Vân Đình hiện lên vẻ lạnh lùng căm giận, bàn tay nắm chặt kêu răng rắc, gần giọng nói: “Vậy cũng phải có cách gì đó đánh thức cô ấy khỏi giấc mộng chứ?” “Chuyện này...” Vị huyền thuật sư do dự một chút: “Người đã rơi vào giấc mộng không thể bị đánh thức bởi tác động bên ngoài, trừ phi.” “Trừ phi cái gì?” Phó Vân Đình nhìn đối phương.
Ánh mắt ấy thực sự quá đáng sợ, lão huyền thuật sư không dám vòng vo, lập tức đáp: “Trừ phi có người cũng nhập mộng để đưa cô ấy ra ngoài” “Tôi sẽ đi” Phó Vân Đình nói mà không hề do dự.
“Thiếu soái!” Nghe Phó Vân Đình nói vậy, Phó Nhất biến sắc, tiến lên muốn nói gì đó, nhưng lại bị Phó Vân Đình giơ tay ra hiệu ngăn cản.
Phó Vân Đình nhìn lão Huyền thuật sư: “Tôi phải làm gì để có thể nhập mộng?” “Thiếu soái muốn tự vào mộng cảnh sao?” Lão huyền thuật sư hoảng hốt, vội khuyên: “Không được đâu Thiếu soái, ngài là rường cột quốc gia, tiến vào mộng cảnh rất nguy hiểm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì.” “Đúng đấy, Vân Đình” Tham mưu trưởng Tống cũng khuyên nhủ: “Cháu mới trở về từ thành Lê, chắc hẳn là vất vả mệt nhọc lắm rồi, quả thực không hợp để nhập mộng, hay là để dượng đi cho.” “Lão gia” Bà Tống túm chặt cánh tay Tham mưu trưởng Tống, nhìn ông ấy với vẻ cực kỳ lo lắng.
Tham mưu trưởng Tống vỗ nhẹ lên tay vợ rồi nói với Phó Vân Đình: “Cháu yên tâm, Tích Thời cũng là con gái nuôi của dượng, lần này nhập mộng, dượng nhất định sẽ đưa cả Sương Nhi và Tích Thời về đây” “Không cần” Phó Vân Đình lãnh đạm nói.
Anh không buồn ngẩng đầu nhìn Tham mưu trưởng Tống lấy một cái mà chỉ dịu dàng quan sát Nguyễn Tích Thời, nhẹ nhàng đặt cô nằm tựa vào giường, nắm tay cô thật chặt: “Cô ấy là vợ cháu, cháu muốn đích thân đưa cô ấy ra ngoài” “Nhưng mà..” “Không có gì để nói nữa.” Phó Vân Đình kiên định nói.
Thấy vẻ quả quyết của anh, Tham mưu trưởng Tống không thể nói gì thêm, ông ta quay sang nói với lão huyền thuật sư: “Ông có cách nào để đưa hai người chúng tôi cùng vào trong giấc mộng không?” “Ngài có thể thử dùng bùa nhập mộng” Lão huyền thuật sư tỏ ra khó xử: “Có điều, càng có nhiều người nhập mộng thì giấc mộng này sẽ càng mất ổn định, nguy cơ cũng sẽ tăng lên.
Nếu cả hai người cùng nhập mộng, e là không an toàn đâu.” “Sương Nhi là con gái tôi, bất kể ra sao, tôi cũng phải vào đó tìm con bé!” Tham mưu trưởng Tống trầm giọng đáp.
Vị huyền thuật sư nhìn Tham mưu trưởng Tống rồi lại nhìn Phó Vân Đình, hai người này đều là quan lớn, ông ta không dám đắc tội bọn họ, nên đành nói: “Vậy để tôi thử xem sao” “Cảm ơn, cảm ơn ông!” Tham mưu trưởng Tống cảm kích nói.
Không hổ là huyền thuật sư nổi tiếng nhất thành Vân, quả nhiên là người này có cách!
“Xin mời hai vị cùng lại gần cô Tống” Lão huyền thuật sư nói.
Tham mưu trưởng Tống vội vàng chạy lại, đẩy cái ghế ở mép giường rồi ngồi xuống.
Phó Vân Đình vẫn nắm chặt bàn tay Nguyễn Tích Thời, không chịu buông ra.
“Bây giờ tôi sẽ sử dụng bùa nhập mộng để đưa hai vị vào trong giấc mộng của cô Tống” Nói xong, lão huyền thuật sư lấy hai lá bùa khỏi chiếc túi ông ta mang theo bên mình, sau đó vẽ ra hai tấm bùa nhập mộng.
Các huyền thuật sư xung quanh cũng tập trung theo dõi.
Hiện giờ không có nhiều huyền thuật sư biết vẽ bùa nhập mộng, lão huyền thuật sư này cũng đã phải theo học một người sư phụ cực kì giỏi trong rất nhiều năm mới thành thạo được.
Các huyền thuật sư khác cũng chỉ mới được nghe nói sơ qua về nó mà thôi.
Sau khi vẽ xong hai tấm bùa, vị huyền thuật sư dùng ngân châm chọc lấy hai giọt máu từ đầu ngón tay Tống Ngọc Sương, lần lượt chấm lên hai tấm bùa, cuối cùng đưa cho mỗi người một tấm: “Hai người nắm chặt bùa nhập mộng rồi nhắm mắt lại, tôi sẽ đưa hai người qua đó”