Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 556 PHÓ VÂN ĐÌNH TRỞ LẠI LẬI K hông được!” Bà Tống vươn cả hai tay ra túm lấy cánh tay anh, vội vàng nói: “Tích Thời đặc biệt dặn là không có sự đồng ý của con bé thì ai cũng không được vào trong!” “Cho phép?” Phó Vân Đình cười giễu, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Nếu cô ấy gặp chuyện không may ở trong đó thì báo tin cho dì biết kiểu gì?
Chẳng lẽ cứ để yên như thế đến khi tận thế hay sao?” “Nhưng nếu đi vào rồi làm ảnh hưởng tới việc làm phép của con bé thì sao?” Bà Tống tóm chặt lấy cánh tay, không chịu buông ra.
Bà Tống sao có thể không sốt ruột cho được, nhưng bà ấy lại không dám vào xem, sợ rằng ngộ nhỡ mình gây ảnh hưởng tới Nguyễn Tích Thời thì Sương Nhi của bà sẽ làm sao đây?
Mặc dù Tham mưu trưởng Tống biết tính Phó Vân Đình nhưng ông ấy cũng chưa từng nhìn thấy mặt lạnh lùng tàn nhẫn này của anh, ánh mắt kia giống hệt một con chó sói hung dữ, như muốn lột da rút xương người ta vậy.
Ông ấy sợ Phó Vân Đình sẽ động thủ với vợ mình trong lúc kích động nên vội nói: “Vân Đình, cháu đừng lo lắng quá.
Trước khi làm phép, Tích Thời đã cho dượng ba cây nến, nói là chỉ cần cây nến không tắt hết thì nó vẫn an toàn” Tham mưu trưởng Tống cố gắng nói bằng giọng điệu ôn hòa nhất: “Hôm nay nến vẫn còn cháy, chắc hẳn là không có gì đáng ngại đâu” “Nến à?” Phó Vân Đình nhớ Nguyễn Tích Thời từng nhắc tới nó với anh.
Trước khi ba hồn của Tư lệnh Tiêu bị câu đi mất, cô cũng dùng nến để thử xem sao.
Ba cây nến còn cháy, chứng tỏ ba hồn của cô vẫn còn đó.
Biểu cảm của Phó Vân Đình hơi thả lỏng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước: “Nến ở đâu, cháu muốn đi xem.” Nếu Nguyễn Tích Thời thật sự an toàn, anh cũng không thể cố chấp xông vào đó nữa, ngộ nhỡ làm ảnh hưởng đến cô thì mất nhiều hơn được.
“Ở trong phòng bên cạnh” Tham mưu trưởng Tống đáp.
Phó Vân Đình thu tay về, lập tức sải bước đi qua phòng sát vách.
Tham mưu trưởng Tống nhìn theo bóng lưng anh rồi thở phào nhẹ nhõm.
Bà Tống vẫn chưa hoàn toàn, đôi tay vẫn nắm chặt vào nhau: “Lão gia, cây nến kia đã cháy một nửa, nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu có thể...” “Trước khi nó cháy hết, chúng ta sẽ tiến vào” Tham mưu trưởng Tống trầm giọng đáp.
“Không được!” Bà Tống lập tức lên tiếng, hốt hoảng nhìn chồng: “Nếu đi vào, làm phiền tới Tích Thời thì Sương Nhi biết phải làm sao?” Tham mưu trưởng Tống nhíu mày.
Ông nhìn vợ mình bằng ánh mắt nặng nề: “Phu nhân, anh biết em muốn Sương Nhi tính lại, anh cũng như vậy chứ.
Nhưng chúng ta đã nợ Tích Thời rất nhiều.
Vì cứu Sương Nhĩ, Tích Thời đã không tính toán chuyện cũ với em nữa, chúng ta làm sao có thể lấy oán báo ân, làm hại tính mạng con bé?” “Nếu không phải vì con bé thì Sương Nhi nhà ta có trở thành như thế kia không?” Cặp mắt bà Tống đỏ bừng lên, móng tay găm sâu vào da thịt: “Không phải do nó làm hại à!” “Phu nhân!” Tham mưu trưởng Tống sầm mặt, giọng điệu lạnh đi vài phần: “Nếu không phải vì Sương Nhi không biết trời cao đất dày, nếu không vì con bé chạy tới thành Lê thì kẻ gian làm gì có cơ hội để ra tay?
Dù em muốn cứu Sương Nhi thì cũng không thể đổ mọi chuyện lên đầu người ngoài, hành vi này của em có khác gì đám xấu xa kia không?” Bà Tống run lên bần bật: “Thế là anh đang trách em ư?” Môi bà ấy run run, mặt mũi trắng bệch: “Em làm vậy chẳng phải là vì Sương Nhi à, con bé là đứa con duy nhất của em.
Vì nó, tôi tình nguyện làm tất cả mọi thứ, kể cả là xuống địa ngục!” “Nhưng em làm như vậy thì khi Sương Nhi tính lại, nếu nó biết chuyện liệu có vui nổi không?” Tham mưu trưởng Tống tái mặt.
Ông bà Tống đã cho người làm lui xuống từ lâu, nếu để đám người làm chứng kiến cảnh này, có lẽ bọn họ sẽ sợ hết hồn cho xem.
Suy cho cùng thì Tham mưu trưởng Tống cũng chưa bao giờ trách mắng phu nhân nhà mình.
Lúc này, trong lòng ông ấy tràn đầy thất vọng: “Phu nhân, em luôn là người dịu dàng hiền hậu, tại sao lần này lại hồ đồ đến vậy?
Sương Nhi và Tích Thời là bạn thân nhất của nhau, Tích Thời còn là con gái nuôi của chúng ta.
Nếu không phải là nó hoàn toàn không đề phòng em thì làm sao có thể rơi vào cái bẫy do em giăng ra?
Hiện tại nó đã biết toàn bộ mọi chuyện nhưng vẫn chấp nhận cược tính mạng để cứu Sương Nhi, như vậy còn chưa đủ sao?
Lẽ nào em thực sự muốn lấy mạng sống của cả hai đứa trẻ để đám người xấu xa kia hả hê trong lòng thì em mới chịu vừa lòng?
Nếu Sương Nhi may mắn tỉnh lại, biết rằng cha mẹ đã hại chết người bạn, người chị em thân thiết nhất của mình để cứu mạng mình, em nghĩ sau này con bé sẽ sống thế nào?” Tình yêu của Tham mưu trưởng Tống dành cho Tống Ngọc Sương không hề thua kém phu nhân nhà mình.
Nghĩ tới việc con gái có thể không bao giờ tỉnh lại nữa, Tham mưu trưởng Tống cũng rất đau lòng, dù vậy, ông ấy cũng biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm.
Bà Tống nghe Tham mưu trưởng Tống nói vậy mà ruột gan như muốn đứt thành từng khúc, nước mắt không khỏi lăn dài: “Vậy em có thể làm gì đây, em phải làm sao...
Sương Nhi của em...” Bà Tống ôm ngực, hận không thể móc con tim đang đau đớn đến mức vặn vẹo này ra ngoài.
Những ngày qua là nỗi thống khổ dằn vặt chưa từng xảy đến trong đời bà ấy, thậm chí còn tệ hơn cả lúc ngã bệnh.
Tham mưu trưởng Tống ôm vợ, thở dài, không nói gì nữa.
Bay go Eh6 Van Đình vào côm phòng hố bông vừ 4y cũa rlGa thấy baicðy nến đang được cắm giữa một chiếc bàn dài.
Cửa số được đóng chặt, đại khái là vì sợ gió thổi tắt nến.
Phó Vân Đình đứng nhìn, ba cây nến đều đã cháy quá nửa, chỉ còn lại một khúc.
Khi anh mở cửa, chúng khẽ đong đưa theo gió thổi vào.
Nến bình thường chỉ thắp được khoảng một giờ là sẽ cháy hết.
Ba cây nến này đã cháy ba ngày, chứng tỏ chúng không phải là nến thường.
Dù vậy, những cây nến này chỉ còn lại một đoạn, thoạt nhìn có vẻ chỉ trụ được cùng lắm là một ngày nữa.
Một ngày sau, Nguyễn Tích Thời sẽ thế nào?
Sẽ tan thành mây khói như cây nến cháy hết hay sao?
Phó Vân Đình chợt siết chặt nắm đấm, xoay người, sải bước quay lại căn phòng mình tới trước đó, không thèm để ý đến sự ngăn cản của Tham mưu trưởng Tống và bà Tống mà dùng sức đẩy cửa ra!
Sát khí nhất thời tràn ra khắp căn phòng.
Ba con ma đang nói chuyện trên trời dưới biển cũng vội vàng lui sang một bên.
Hồn ma của chú tư và Hân Hân không chịu nổi sát khí mạnh mẽ đến vậy, lập tức bị Tể Tể đẩy ra ngoài.
Tế Tế có vẻ khá hơn một chút, nó đứng cạnh cửa nghe ngóng động tĩnh.
Ngay khi nhìn thấy Nguyễn Tích Thời nằm trên giường, sắc mặt Phó Vân Đình lập tức trở nên lạnh như băng, anh tiến lại đỡ cô dậy, gọi: “Tích Thời?” Nguyễn Tích Thời dựa trong lòng anh, người mềm oặt, mắt nhắm chặt, hoàn toàn không có phản ứng nào.
Cánh tay Phó Vân Đình đang ôm bờ vai Nguyễn Tích Thời chợt siết chặt lại,ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người.
Anh quay đầu nhìn Tham mưu trưởng Tống và bà Tống vừa tiến vào cửa, mắt long sòng sọc: “Tích Thời rốt cuộc đã làm gì vậy?” “Chuyện này, dượng cũng không biết...” Tham mưu trưởng Tống đâu ngờ Nguyễn Tích Thời cũng sẽ hôn mê, nhất thời luống cuống như gà mắc tóc: “Dượng nghe Nguyễn Tích Thời nói con bé phải dùng huyền thuật gì đó để cứu Ngọc Sương, còn cụ thể là cách gì thì dượng không biết” Thực sự là hỏi gì cũng không biết!
Phó Vân Đình cúi đầu nhìn Nguyễn Tích Thời nằm trong lòng mình, sắc mặt u ám.
Việc này phải trách anh, tại sao anh lại yên tâm mà để Nguyễn Tích Thời ở lại nơi này, từ lâu anh đã biết là không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào!
Phó Vân Đình không muốn phí thời gian nói chuyện với Tham mưu trưởng Tống nữa, anh lạnh lùng nói với người ở bên ngoài: “Bảo Phó Nhất bắt tất cả các huyền thuật sư giỏi nhất thành Vân tới đây!” Cấp dưới vội vàng rời đi.
Bà Tống nhìn Nguyễn Tích Thời nằm trong lòng Phó Vân Đình rồi lại nhìn sang Tống Ngọc Sương vẫn đang nằm im trên giường, sắc mặt càng tái nhợt đi: “Bây giờ Tích Thời cũng như thế này, vậy còn Sương Nhi.” Chưa nói dứt lời, Phó Vân Đình đã lườm bà ấy, sát ý trong mắt anh khiến bà Tống không khỏi rùng mình, vô thức ngậm miệng lại.
Phó Vân Đình ngồi bên mép giường, cố gắng giúp Nguyễn Tích Thời dựa vào mình với tư thế thoải mái nhất.
Một lát sau, Phó Nhất trở lại, theo sau anh ta là mấy vị huyền thuật sư dạt dào tiên khí.
“Thiếu soái Phó.” Thấy Phó Vân Đình, họ vội vàng cúi chào.
Mọi người đều biết tính tình hung dữ của Phó Vân Đình nhưng không hiểu anh đặc biệt tìm mình tới đây làm gì, ai nấy cùng thấp thỏm trong lòng.
Sau đó, họ nghe thấy Phó Vân Đình nói: “Các ông có cách gì để đánh thức cô ấy không?”