Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 540 MÁU CỦA CÔ gười đàn ông khoác áo choàng không hề cử động.
Khuôn mặt ẩn sau lớp áo choàng, chỉ còn lại một khoảng tối sâu thẳm, đối diện với Nguyễn Tích Thời.
Hồi lâu sau, hắn mới cất giọng trầm thấp: “Cô vốn dĩ không hề ngất đi.
Cô cố tình để bọn họ đưa cô đến đây” “Đúng vậy” Nguyễn Tích Thời thẳng thắn thừa nhận: “Tôi biết trong cửa hàng có thuốc mê, cũng biết người thực sự ra tay với tôi là cặp đôi đó.
Họ cố tình lớn tiếng cãi nhau để phân tán sự chú ý của tôi, khiến tôi không nhận ra mùi hương lạ.
Nói thật, thuốc mê này khá lợi hại, chỉ cần một lúc là có tác dụng.
Nếu không phải tôi đã uống thuốc trước khi đến đây, có lẽ đã thực sự bị mê man rồi.
“Ông lo rằng tôi chỉ đang giả vờ, ông cũng không muốn ra mặt ở bên ngoài nên mới sai bọn họ tìm viên Phệ Hồn Châu và đưa tôi đến đây để đảm bảo không có sơ hở” Nguyễn Tích Thời phân tích.
“Làm sao cô phát hiện ra?” Giọng nói của người đàn ông khoác áo choàng có chút hứng thú.
“Bởi vì chiếc đồng hồ trên tay người đàn ông đó” Nguyễn Tích Thời đáp: “Anh ta cứ nói mình không có tiền, ngay cả sính lễ hai trăm đồng đại dương cũng không thể trả nổi, nhưng trên cổ tay anh ta lại đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu” Cô nhìn thẳng vào người đàn ông khoác áo choàng: “Tôi đã từng thấy chiếc đồng hồ đó ở cửa hàng bách hóa.
Hàng của nước Anh sản xuất, hình thức hào nhoáng nhưng không thực dụng, ít nhất cũng đáng giá hai trăm đồng đại dương.
Một người có thể mua được đồng hồ như vậy, sao lại không thể trả nổi sính lễ?” “Có lẽ anh ta chỉ không muốn tiêu tiền thôi?” Người đàn ông khoác áo choàng vẫn đủ kiên nhẫn để tranh luận với cô.
Nguyễn Tích Thời khẽ cười: “Nhưng chiếc thắt lưng trên người cô gái đó cũng là hàng của Anh, và đều được bán tại cùng một quầy trong cửa hàng bách hóa.
Tôi và Ngọc Sương từng đi dạo qua đó nhiều lần.
Vì thiết kế quá hào nhoáng nên Ngọc Sương không thích, còn nói những ai mua nó đều chỉ muốn khoe khoang.
Nếu cô ta đã mua chiếc thắt lưng đó, đương nhiên cũng sẽ nhận ra đồng hồ của anh ta, vậy thì làm sao có thể không biết anh ta nói dối mà còn tranh cãi với anh ta lâu như vậy?” “Tôi nghĩ cặp đôi đó vốn dĩ không phải người giàu có gì, chỉ là ông đã trả cho họ một khoản tiền lớn để họ làm việc cho ông.
Họ đã sẵn sàng làm chuyện xấu vì tiền thì việc dùng số tiền đó để phung phí cũng không có gì lạ.
Chỉ là tầm nhìn của họ quá hạn hẹp, không biết chính những thứ đó đã để lộ sơ hở” Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông khoác áo choàng: “Chuyện này hẳn là ngoài dự tính của ông đúng không?” Người đàn ông trầm mặc vài giây, rồi bật cười khẽ.
Tiếng cười này nghe có chút quen thuộc, Nguyễn Tích Thời thoáng sững sờ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng nói của hắn lại trở nên lạnh lẽo: “Vậy viên Phệ Hồn Châu thì sao?
Vì sao nó lại nghe theo sự điều khiển của cô?” “Có lẽ là do tôi có thiên phú bẩm sinh” Nguyễn Tích Thời xoay viên Phệ Hồn Châu trong tay, hờ hững đáp.
Thực ra, cô cũng không chắc chắn.
Chỉ biết mình có thể điều khiển Phệ Hồn Châu mà không cần dựa vào khẩu quyết huyền thuật.
Vì vậy, khi phát hiện đối phương không chỉ muốn viên Phệ Hồn Châu mà còn có ý định làm cô hôn mê, cô mới nảy ra ý tưởng tương kế tựu kế, xem thử hắn Tốt cuộc muốn làm gì, sau đó mới đoạt lại Phệ Hồn Châu.
Hơn nữa, cô còn chuẩn bị một lớp bảo hiểm khác.
Nếu sức mạnh của đối phương vượt trội, cô không thể triệu hồi Phệ Hồn Châu trở lại thì vẫn còn câu chú đổi vật.
Chỉ là cô không ngờ rằng, khi máu của mình chảy vào Phệ Hồn Châu, trong cơ thể dường như có một mối liên kết kỳ lạ với viên ngọc, khiến nó ngay lập tức bay vào lòng bàn tay cô khi cô suy nghĩ.
Nguyễn Tích Thời nhìn viên Phệ Hồn Châu trong tay, thấy những sợi máu vừa rồi đã biến mất, lại khôi phục ánh sáng tím như trước, dường như tất cả chỉ là ảo giác.
Người đàn ông khoác áo choàng dường như cũng nhận ra điều gì đó, im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Máu của cô...” “Máu của tôi thì sao?” Nguyễn Tích Thời nhướng mắt, nhìn thẳng vào hắn.
Hắn đứng yên không nói gì, như thể đã hòa vào bóng tối xung quanh.
Đúng lúc Nguyễn Tích Thời nghĩ rằng hắn đang cân nhắc điều gì đó, đột nhiên hắn cử động, lao nhanh về phía cánh cửa sau.
Hắn di chuyển cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã hòa vào màn đêm.
“Két” Cánh cửa kho hàng bật mở.
Nhưng cánh cửa đó lại bị đẩy từ bên ngoài.
“Muốn chạy đi đâu?” Tham mưu trưởng Tống dẫn theo một nhóm thuộc hạ tiến vào, trên tay vẫn đang túm chặt cặp đôi kia, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông khoác áo choàng: “Ông rốt cuộc là ai mà dám bắt cóc con gái tôi!” Người đàn ông lùi lại một bước: “Làm sao các người có thể...” “Là do tôi để lại tin nhắn” Nguyễn Tích Thời bình thản nói từ phía sau hắn: “Ông nghĩ tôi thực sự ngu ngốc đến mức tự mình mạo hiểm sao?
Giờ ông đã là cá trong lưới, nếu ngoan ngoãn thả Ngọc Sương ra, có lẽ chúng tôi sẽ khoan hồng” “Thì ra là vậy...
Thật không ngờ” Người đàn ông khoác áo choàng cười lạnh, khuôn mặt tối tăm ẩn hiện dưới lớp vải khiến người ta rùng mình: “Chỉ sợ rằng, trước khi các người bắt được ta, thì Tống Ngọc Sương đã bị nước nhấn chìm rồi” “Ông nói gì?” Tham mưu trưởng Tống biến sắc, nhanh chóng tiến lên một bước, giương súng nhắm thẳng vào hắn: “Ngọc Sương đang ở đâu?
Nếu không nói, tôi sẽ giết ông ngay lập tức!” “Nếu có con gái ông chết cùng, tôi cũng không lỗ vốn” Người đàn ông áo choàng bình thản nói.
"Ông!" Tham mưu trưởng Tống tức giận, tay cầm súng không ngừng run rẩy.
“Ông muốn gì thì mới chịu tha cho Ngọc Sương?" So với ông, Nguyễn Tích Thời bình tĩnh hơn nhiều.
Cô nhìn chăm chăm vào người đàn ông khoác áo choàng, chìa tay cầm viên Phệ Hồn Châu: "Ông muốn thứ này đúng không?
Tôi dùng nó đổi lại, ông nói cho tôi biết Ngọc Sương đang ở đâu.” “Không cần." Giọng điệu của người đàn ông lạnh lùng: "Chỉ cần để tôi đi, tôi sẽ nói cho các ngươi biết Tống Ngọc Ngọc Sương ở đâu.” Hắn không muốn viên Phệ Hồn Châu nữa sao?
Nguyễn Tích Thời khép hắn mí mắt, thu tay lại: "Được.
Nhưng làm sao chúng tôi có thể tin ông nói thật?" Người đàn ông giơ tay lên, một lá bùa bắt đầu bốc cháy trong không trung, tạo thành hình ảo một người.
Người đó như đang ngồi, hai tay bị trói, liên tục giấy giụa.
"Sương Nhi!" Tham mưu trưởng Tống thót tim, hét lớn.
Tuy nhiên, lá bùa nhanh chóng cháy rụi, bóng hình cũng tan biến.
“Cô ta không còn chịu được lâu nữa đâu.
Các ngươi chỉ có thể tin tôi, hoặc đợi chờ đến khi cô ta chết rồi đi nhận xác thôi.” Giọng hắn trầm lạnh.
“Được, tôi đồng ý” Tham mưu trưởng Tống nghe đến hai chữ "nhận xác”, sắc mặt thay đổi, vội vàng đồng ý.
“Cha nuôi!" Nguyễn Tích Thời nhăn mày.
Tham mưu trưởng Tống giơ tay ngăn cản cô, nhìn chăm chăm người đàn ông: “Nhưng nếu ông dám lừa tôi, dù phải lục tung toàn bộ thành Vân, tôi nhất định sẽ giết ông!" Nói xong, ông ta ra lệnh: "Thả cho hắn đi” Thuộc hạ dạt ra mở đường.
Nguyễn Tích Thời bí mật di chuyển ngón tay, một tiểu giấy nhân len lỏi thầm theo sau.
Người đàn ông khoác áo choàng bước đi, đến ngoài mới nói: "Cô ta đã được trả về an toàn, tham mưu trưởng không cần lo." Lời vừa dứt, hắn biến mất trong màn sương.
Tham mưu trưởng Tống biến sắc, nhìn chằm chằm.
“Ông chủ!" Từ xa truyền đến tiếng gọi, là quản gia nhà Tống: "Cô chủ đã về!”