Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 538 MANG VIÊN PHỆ HỒN CHÂU ĐẾN TRAO ĐỔI T ay bà Tống run lên dữ dội.
Mất một lúc lâu, bà ấy mới từ từ siết chặt tờ giấy, khép lại cửa sổ.
Nguyễn Tích Thời và Tham mưu trưởng Tống gần như về đến nhà cùng lúc.
Vừa bước vào cổng, cả hai đã trông thấy bà Tống đang đứng giữa sân.
“Bà xã?” Tham mưu trưởng Tống vội vã bước tới, thấy bà ấy chỉ khoác một lớp áo mỏng, bèn đưa tay chạm vào cánh tay vợ, cảm giác lạnh toát khiến ông ấy lập tức cởi áo khoác của mình phủ lên người bà ấy rồi quay sang nhìn Sương Nhị với ánh mắt không hài lòng: “Cô chăm sóc bà chủ kiểu gì đấy, sao cô lại để bà chủ đứng ngoài trời thế này?” “Không phải lỗi của Sương Nhị” Bà Tống khẽ nói: "Là em muốn đứng đây chờ hai người” Bà ấy đưa tay ra, trong lòng bàn tay nắm chặt một mảnh giấy: “Em tìm thấy cái này trên bậu cửa sổ chiều nay” Tham mưu trưởng Tống nhìn tờ giấy, cau mày rồi đưa tay nhận lấy, mở ra xem.
Khi đọc nội dung bên trong, ông ấy khẽ sững người, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
Nguyễn Tích Thời đứng bên cạnh, nghiêng đầu liếc qua, thấy dòng chữ viết trên đó: “Nếu muốn Tống Ngọc Sương sống sót, sáng mai lúc 10 giờ, mang viên Phệ Hồn Châu đến số 23, phố Thành Đông, chỉ đi một mình để trao đổi.” Đôi mắt Nguyễn Tích Thời ánh lên tia sáng.
Người này bắt cóc Ngọc Sương là vì viên Phệ Hồn Châu à?
“Em có nhìn thấy ai để lại tờ giấy này không?” Tham mưu trưởng Tống hỏi bà Tống.
Sắc mặt bà Tống tái nhợt, khẽ lắc đầu: “Em không thấy ai cả” “Viên Phệ Hồn Châu này là gì?” Tham mưu trưởng Tống chưa từng nghe qua.
“Là một món khí linh ạ!” Nguyễn Tích Thời đáp.
Cô lấy viên Phệ Hồn Châu từ trong áo ra, đưa cho hai người xem: “Chính là thứ này” “Hắn bắt cóc Ngọc Sương chỉ vì thứ này sao?” Tham mưu trưởng Tống nhìn viên Phệ Hồn Châu trong tay cô: “Thứ này rất quý giá à?” Nguyễn Tích Thời do dự giây lát rồi mới nói: “Đúng là rất quý giá ạ” Quan trọng hơn, nếu nó rơi vào tay kẻ xấu, sẽ gây ra hậu họa khôn lường.
Tham mưu trưởng Tống nhìn nét mặt cô, khẽ mấp máy môi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Bà Tống tiến lên một bước, đưa tay chạm nhẹ vào viên Phệ Hồn Châu.
Đầu ngón tay lạnh buốt.
Giọng bà Tống nghẹn ngào: “Có thứ này, con bé Ngọc Sương của em sẽ không sao chứ?” “Phu nhân” Tham mưu trưởng Tống nắm lấy cánh tay vợ: “Thứ này quý giá như vậy, chúng ta cần phải suy nghĩ thấu đáo..” “Ngọc Sương đang nằm trong tay bọn chúng, anh bảo em phải suy nghĩ thế nào?” Bà Tống tức giận hất tay ông ấy ra: “Thứ này dù có quý giá đến đâu, liệu có quý bằng mạng sống của con bé không?” “Nhưng mà..” Tham mưu trưởng Tống cau mày, ngập ngừng không nói hết câu.
Ông ấy cũng rất lo lắng cho con gái, nhưng người này muốn dùng viên ngọc này để đổi lấy mạng sống, đủ để thấy nó không phải vật tầm thường.
Dù rất muốn cứu con, ông ấy cũng không thể dễ dàng đem báu vật này ra trao đối.
Bà Tống cắn chặt môi.
Bà ấy hiểu rõ sự do dự trong lòng chồng.
Đột nhiên, bà ấy quay sang Nguyễn Tích Thời, giọng run rẩy, ngực phập phồng, mắt đỏ hoe: “Tích Thời, mẹ biết viên Phệ Hồn Châu này rất quý giá với con, nhưng Ngọc Sương là đứa con gái duy nhất của mẹ, với mẹ, mạng sống của con bé còn quý hơn tất cả!
Hơn nữa, Ngọc Sương cũng là bạn thân nhất của con...
Tích Thời, con có thể vì tình bạn trước đây của hai đứa mà dùng viên ngọc này để đổi lấy Ngọc Sương không?” Giọng nói mang theo sự khẩn cầu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Mẹ nuôi” Nguyễn Tích Thời nắm lấy tay bà: “Con chưa từng nói là không muốn dùng Phệ Hồn Châu để đổi lấy Ngọc Sương.
Cô ấy là bạn thân nhất của con, đừng nói là viên ngọc này, dù có phải dùng mạng con để đổi, con cũng bằng lòng” Không biết câu nói nào đã khiến bà Tống xúc động, cơ thể bà ấy run lên mấy lần, siết chặt tay Nguyễn Tích Thời hơn: “Cảm ơn con, Tích Thời” Tham mưu trưởng Tống cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy nhìn Nguyễn Tích Thời, nói: “Vậy con đưa Phệ Hồn Châu cho cha, cha sẽ đi trao đổi” “Không được!” Bà Tống lập tức phản đối.
Thấy ánh mắt hai người hướng về phía mình, bà ấy mím môi rồi nói tiếp: “Tích nhồi vừa nơi viên ngon là th Anh không tiếc ga và kinh nh bà bẻ khác tráo đổi mà không biết thì sao?” “Anh sẽ cầm chặt nó, chẳng lẽ còn bị đánh tráo được à?” Tham mưu trưởng Tống hỏi.
“Nhưng mà..” Bà Tống vẫn chưa an tâm.
“Thật ra mẹ nuôi nói cũng có lý” Nguyễn Tích Thời lên tiếng: “Thôi để con đi thì hơn” Viên Phệ Hồn Châu này không phải khí linh tầm thường, nếu lại rơi vào tay kẻ xấu như lần trước, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết.
Cô tự mình đi, có thể còn tìm ra được kẻ đứng sau vụ việc.
“Nhưng một mình con đi thật sự không an toàn” Tham mưu trưởng Tống cau mày: “Vậy thế này đi, cha sẽ dẫn người âm thầm đi theo con, nếu có chuyện gì cũng dễ bề ứng phó” Nguyễn Tích Thời gật đầu.
Họ đã lên kế hoạch sẵn sàng, sáng hôm sau, Nguyễn Tích Thời mang theo viên Phệ Hồn Châu đến địa điểm đã hẹn.
Nơi hẹn là số 23, phố Thành Đông, một khu vực có lượng người qua lại rất đông.
Khi cô đến nơi vào lúc 10 giờ sáng, dòng người qua lại đã khá tấp nập.
Nguyễn Tích Thời giấu viên Phệ Hồn Châu trong ngực áo, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám đông xung quanh.
“Cô bé, cô thực sự định dùng Phệ Hồn Châu đế đối à?" Giọng của Tế Tế vang lên.
“Trước mắt, phải nghĩ cách cứu Ngọc Sương đã.
Tôi đã đặt một bùa tráo đổi lên viên Phệ Hồn Châu, đợi khi chắc chắn Ngọc Sương an toàn, tôi sẽ dùng bùa để lấy lại nó” Đôi mắt Nguyễn Tích Thời ánh lên vẻ tỉnh ranh, chậm rãi nói.
"Vậy à!" Tế Tế thở phào nhẹ nhõm.
Dù nó cũng không muốn viên Phệ Hồn Châu ở lại trong tay Nguyễn Tích Thời, vì cô không có cách nào sử dụng nó, giữ lại chẳng khác gì một quả bom nổ chậm.
Nếu phá hủy được thì càng tốt.
Nhưng để rơi vào tay kẻ khác lại càng nguy hiểm hơn.
Tham mưu trưởng Tống dẫn theo vài người mai phục trong bóng tối, dõi theo Nguyễn Tích Thời không rời mắt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời cũng dần lên đến đỉnh đầu.
Bỗng nhiên, những bông tuyết lác đác rơi xuống, xua tan ánh nắng, mang theo từng đợt hơi lạnh.
Mọi người vội vã rảo bước về nhà.
Nguyễn Tích Thời siết chặt áo khoác, đúng lúc ấy, một tiếng chuông điện thoại vang lên từ buồng điện thoại công cộng gần đó.
Bản năng mách bảo điều gì đó, cô bước tới, đứng trong buồng điện thoại chờ vài giây rồi nhấc ống nghe.
Bên trong truyền ra giọng một người đàn ông, có vẻ đã qua xử lý khiến âm thanh trở nên kỳ quái, kèm theo tiếng nhiễu điện nhẹ: "Tôi biết có người đang theo dõi cô.
Bây giờ hãy làm theo lời tôi, đến quán cà phê Tả Ngạn, số 16 phố Thành Đông để giao dịch.
Nếu cô dẫn người theo thì giao dịch hủy bỏ, và hãy chuẩn bị thu nhặt xác Tống Ngọc Sương đi." Nói xong, đối phương lập tức cúp máy.
Ánh mắt Nguyễn Tích Thời trầm xuống.
Kẻ này chắc chắn đang ở gần đây hoặc có cách nào đó theo dõi cô, nếu không sẽ không thể biết có người đi theo.
Xem ra, đối phương không dễ đối phó.
Ngón tay cô khẽ động đậy, trong tay áo có một hình nhân bằng giấy rơi xuống đất, khẽ nhảy nhót vài cái rồi lập tức chạy thẳng về hướng nhóm của Tham mưu trưởng Tống đang ẩn nấp.
Nguyễn Tích Thời bước ra khỏi buồng điện thoại.
Tuyết rơi ngày càng dầy, tung bay mịt mù, che khuất tầm nhìn.
Cảnh vật phía xa dần trở nên mơ hồ, gần như không thể nhìn rõ.
Tham mưu trưởng Tống chớp mắt một cái, rồi khi nhìn lại, bóng dáng Nguyễn Tích Thời vừa bước ra khỏi buồng điện thoại đã biến mất không dấu vết.
“Con bé đâu rồi?” Ông ấy lập tức bật dậy, lo lắng nhìn quanh.
Ngay lúc đó, ông ấy cảm giác có gì đó khẽ động bên chân.
Nhìn xuống, ông ấy thấy một hình nhân bằng giấy đang bám chặt vào gấu quần mình.
Tham mưu trưởng Tống thoáng sững người, rồi cúi xuống nhặt lấy hình nhân giấy.