Chương 533 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 533 ANH THẮNG RỒI áng sớm hôm sau, Nguyễn Tích Thời gọi điện cho Tống Ngọc Sương.


Tống Ngọc Sương cũng vừa thức dậy, đang buồn bực thì Nguyễn Tích Thời gọi điện thoại đến.


Sau khi bắt máy mới biết được, tối qua lúc cô ấy ngủ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.


“Vậy cậu và anh hai không sao chứ?" Tống Ngọc Sương lo lắng hỏi.


“Không sao." Nguyễn Tích Thời trả lời: "Bây giờ Tư lệnh Matsuda đã chết, chắc lòng quân Pháp đang rất rối loạn, cậu có thể bảo Tiêu Kỳ nhân cơ hội đánh vào doanh trại quân đội Pháp ở khu vực phía nam, đánh tan hết bọn chúng!” "Tớ biết rồi.” Tống Ngọc Sương nói: "Tớ sẽ nói với Tiêu Kỳ.” Cô ấy ngừng lại: "Vậy cậu còn trở về không?” "Tớ sẽ không trở về.” Nguyễn Tích Thời nói: "Tư lệnh Tiêu đã khoẻ hơn, bên khu vực phía nam không còn nguy hiểm gì, tớ muốn ở bên cạnh Vân Đình.” "Vậy cũng được.” Tống Ngọc Sương trả lời: “Chính cậu phải chú ý an toàn.” "Tớ biết rồi, cậu cũng vậy.” Nguyễn Tích Thời trả lời: "Còn vết thương của Tiêu Kỳ, cậu nhớ thay thuốc cho anh ta đúng giờ." "Tớ biết rồi.” Tống Ngọc Sương lên tiếng.


Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa.


Tống Ngọc đi tìm Tiêu Kỳ, nói cho anh ta biết việc Tư lệnh Matsuda đã chết.


Sau khi nghe xong, Tiêu Kỳ rất vui mừng, lập tức dẫn binh đến doanh trại quân đội Pháp ở khu vực phía nam.


Giờ phút này doanh trại quân đội Pháp rất hỗn loạn, phụ tá của Tư lệnh Matsuda thấy sáng nay ông ta vẫn chưa thức dậy bèn đến phòng tìm thử mới phát hiện cửa tầng hầm không đóng.


Nhìn Tư lệnh Matsuda ngừng thở đã lâu rồi, anh ta sợ đến nỗi mau chóng sai người đến khu vực phía bắc tìm phó Tư lệnh.


Phó Tư lệnh cũng kinh sợ, vốn dĩ định giấu tin Tư lệnh Matsuda đã chết, ai ngờ không biết tiểu binh nào nghe lén tiết lộ ra ngoài, đúng lúc gây ồn ào cả trại lính đều biết.


Lúc này Tiêu Kỳ lại dẫn binh đến tấn công mạnh mẽ, phó Tư lệnh lại đang ở khu vực phía bắc, không có ai đóng giữ cộng thêm lòng người tan rã, quân lính lập tức đào ngũ.


Tiêu Kỳ tiến quân thần tốc, chiếm lĩnh hoàm toàn khu vực phía nam!


Đội trưởng quân Pháp kéo dài hơi tàn sống sót dẫn những lính lái xe còn sống chạy đến khu vực phía bắc nhưng giữa đường lại bị lính lái xe của Phó Vân Đình mai phục từ sớm bắt làm tù binh.


Tình hình của thành Lê đảo ngược trong vòng một ngày.


Tống Ngọc Sương đợi đến khi mặt trời lặn xuống phía tây mới thấy Tiêu Kỳ trở về với máu me đầy mặt, tim cô ấy như muốn ngừng đập.


Cũng may một lúc sau cô ấy lại thấy anh ta tươi cười, hai mắt sáng ngời như sao, nhìn thấy Tống Ngọc Sương, anh ta lập tức sải bước tới trước mặt: "Ngọc Sương, anh thắng rồi!” Giọng nói của anh ta trong trẻo, vô cùng khí thế, trái tim đang đập thình thịch của Tống Ngọc Sương mới chợt bình tính lại: “Anh không sao chứ?” “Không sao." Tiêu Kỳ thấy cô ấy nhìn mặt mình chằm chằm, đưa tay lên mặt sờ thử.


Khi sờ trúng vết máu nhờn, anh mới nhận ra: "Đây không phải là máu của anh, là máu của đám người Pháp kia." Nghe thấy không phải máu của anh ta, Tống Ngọc Sương mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim cũng bình tĩnh trở lại: "Anh không bị thương là tốt rồi.” “Đương nhiên!" Môi mỏng của Tiêu Kỳ nhếch lên, nắng chiều hoàng hôn chiếu vào trên khuôn mặt anh ta, ánh lên vài phần phong thái hăng hái của tuổi trẻ.


Trong khoảng thời gian gần đây, anh ta luôn tỏ ra rất nghiêm túc, chỉ có hôm nay, Tống Ngọc Sương mới lại nhìn thấy dáng vẻ tuổi trẻ ngày trước từng khiến tim cô ấy đập thình thịch.


Cô ấy cũng rướn môi lên lộ ra nụ cười nhàn nhạt.


“Các anh em, tối nay tổ chức tiệc ăn mừng, mọi người cố gắng ăn uống no say để chúc mừng.” Tiêu Kỳ quay đầu la lên, chợt nghe các binh lính vung tay lên tung hô.


Tiêu Kỳ quay đầu nhìn về phía Tống Ngọc Sương với khuôn mặt tràn ngập ý cười: "Đi thôi, chúng ta đi vào nhà trước.” Anh ta giật giật cánh tay áo đang mặc quân trang: "Cả người anh toàn mùi máu tanh tưởi, tranh thủ thời gian trở về phòng thay quần áo khác!” Nói xong, anh ta nhíu mày, còn cố ý muốn ôm Tống Ngọc Sương.


“Chi bằng em cũng cảm nhận thử xem?" “Không muốn!” Tống Ngọc Sương lập tức né tránh, mắt hạnh trợn to: "Anh mau đi tắm rửa đi, hôi chết đi được!” TÔ mg nhurvậy dã nói sướng khô cô nhac mo S Tiêu Kỳ chưa từ bỏ ý định đuổi theo, hai người vui đùa ầm 1 trở về nhà.


Vừa vào nhà, Tiêu Kỳ mới "miễn cưỡng" thả cô ra, đi vào trong tắm rửa.


Tống Ngọc Sương nhìn anh đi vào trong tắm rửa, nhất thời không ra được.


Cô ấy bèn xuống nhà bếp sắc thuốc, chờ sắc xong bưng ra ngoài đã thấy Tiêu Kỳ đang từ trong bước ra.


Anh ta chỉ mặc áo lót màu trắng, quần dài, khi đang mặc áo khoác dài thì thấy Tống Ngọc Sương bưng chén thuốc đứng ở bên ngoài.


Anh ta đi qua hỏi: "Em đi sắc thuốc à?" Anh ta vừa đến gần, Tống Ngọc Sương cũng cảm giác được một luồng hơi nóng.


đang phả vào mặt, còn có mùi hương xà phòng dễ chịu chỉ thuộc về một mình anh ta, trên mặt cô ấy không khỏi nóng lên: "Vâng, anh mau uống khi còn nóng đi” "Được." Tiêu Kỳ không nhận ra sự khác thường của cô ấy, anh ta đưa tay nhận lấy chén thuốc rồi uống ừng ực.


Sau khi đặt chén thuốc xuống, anh ta lại nhíu chặt mày.


“Có chuyện gì thế?" Tống Ngọc Sương hỏi.


“Đắng quá." Miệng Tiêu Kỳ giật giật: "Sớm biết như vậy sẽ không uống đâu." “Không uống, sao anh có thể khỏi được?” Nói dứt lời, Tống Ngọc Sương mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay có thêm một viên kẹo: "Biết thuốc này đắng nên em đã chuẩn bị kẹo, ăn vào sẽ không đắng nữa.” Vừa rồi Tiêu Kỳ chỉ trêu cô thôi, không ngờ cô lại tỉ mỉ chuẩn bị kẹo.


Ánh mắt anh ta nhất thời trở nên thâm thuý nhìn cô ấy một cách sâu xa.


"Anh nhìn em như vậy làm gì?" Tống Ngọc Sương duỗi tay ra phía trước: “Không ăn hả?” "Ăn." Tiêu Kỳ cầm lấy mứt kẹo bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào lập tức trào dâng trong miệng.


“Ngọt không?" Tống Ngọc Sương hỏi.


“Ngọt” Môi Tiêu Kỳ khẽ nhếch lên: "Sau này, mỗi khi anh uống thuốc em đều chuẩn bị kẹo cho anh có được không?” "Sao anh giống như con nít vậy.” Tống Ngọc Sương buồn cười nói: "Vừa cảm thấy anh tiến bộ một chút, trong nháy mắt đã biến thành như trước kia rồi.” "Anh chỉ như vậy ở trước mặt em thôi." Ánh mắt Tiêu Kỳ lấp loé, nhìn cô không chớp mắt: "Ở trước mặt người ngoài, anh là con trai trưởng của nhà họ Tiêu, ở trước mặt binh lính, anh là con trai của Tư lệnh Tiêu.


Nhưng ở trước mặt em, nhieu, Tống Ngọc Sương không ngờ Tiêu Kỳ lại đột nhiên nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nóng lên, vội vàng quay người cầm chén thuốc đặt lên bàn: “Anh, anh mau ngồi xuống đi, em thay thuốc giúp anh." Cô ấy nói lắp bắp, cũng ngại quay đầu lại nhìn Tiêu Kỳ, chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Tiêu Kỳ phát ra từ phía sau, trên mặt cô ấy nhất thời nóng hơn.


Tiêu Kỳ thấy cô ấy vẫn luôn quay người, biết rõ cô ấy dễ xấu hổ, cũng không tiếp tục trêu cô ấy nữa: "Anh tự thoa thuốc là được.” “Không được." Nghe Tiêu Kỳ nói xong, Tống Ngọc Sương mới quay người lại, đối diện với hai con mắt sâu thẳm của anh, kiềm chế nội tâm rung động trả lời: “Anh bị thương trên cánh tay, không tiện tự thay thuốc, hơn nữa trước đó Tích Thời cũng đã nói anh không thể cử động quá mạnh, nếu không miệng vết thương sẽ bị nứt ra, để em thay cho anh!" Cô ấy nói xong, cầm lấy thuốc mỡ trên bàn đi tới bên cạnh Tiêu Kỳ: "Anh cởi áo Ta trước đi!" "Anh vừa mặc vào.” Ngoài miệng Tiêu Kỳ nói thế, nhưng động tác rất thành thật, nhanh chóng cởi áo ra.


  • Trước
  • Sau