Chương 527 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 527 BỐ TRÍ TRẬN PHÁP guyễn Tích Thời đã từng nghĩ đến sau khi mình vào thành Lê, cảnh tượng mà cô sẽ gặp Phó Vân Đình, nhưng lại không ngờ hai người lại gặp nhau trong doanh trại của kẻ địch.


Hơi thở kéo dài, một lúc sau, Nguyễn Tích Thời mới lên tiếng: “Sao anh lại ở đây?” “Sao em lại ở đây?” Cả hai gần như đồng thời lên tiếng.


Giọng nói chồng lên nhau, im lặng vài giây, bọn họ lại cùng nở nụ cười.


“Chuyện dài lắm” Cuối cùng Nguyễn Tích Thời lên tiếng trước: “Có gì để sau hãng nói, em đến đây để tìm Tư lệnh Pháp, còn anh thì sao?” “Anh cũng vậy” Ánh mắt Phó Vân Đình sâu thắm, không rời khỏi cô: “Anh phát hiện ra trước đây vị đoàn trưởng xảy ra chuyện từng gặp mặt Tư lệnh Pháp.


Lần trước em nhắc đến thuật Nhiếp Hồn, anh đã nghĩ có lẽ chuyện này có liên quan đến ông ta, nên anh đến đây điều tra cho rõ” “Xem ra chúng ta lại nghĩ giống nhau rồi” Nguyễn Tích Thời quay đầu, ánh mắt rơi vào luồng khói xanh trong không khí: “Em đã dùng bùa truy tìm, có thể tìm được vị trí của ông ta, ngay phía sau kia” “Cùng đi thôi.” Phó Vân Đình nói.


Cả hai rất ăn ý không nói thêm lời nào nữa.


Phó Vân Đình nắm tay Nguyễn Tích Thời, dẫn cô đi qua con đường lát gạch xanh dài, sau đó vòng qua hai lò nung nhỏ, bọn họ nhìn thấy một dãy phòng, trên tường gắn một tấm biển đá xanh, dịch ra theo ngôn ngữ của họ thì đó là Tây Địa Công, nơi ở của các binh lính.


Khu vực này có người tuần tra, cả hai thỉnh thoảng phải tránh né binh sĩ, một hồi lâu sau mới vòng qua được Tây Địa Công, nhìn thấy một con đường lớn, đi thêm chút nữa chính là bộ Tư lệnh.


Ngay tại lãnh thổ thành Lê, người Pháp lại xây dựng được một doanh trại ra dáng thế này, bộ Tư lệnh trông không nhỏ, cổng được canh gác nghiêm ngặt.


Phó Vân Đình nhìn quanh một vòng, sau đó chỉ về phía sau.


Cả hai đi vòng qua, trông thấy một bức tường cao.


Bức tường này được cố ý xây cao lên, rõ ràng để phòng có người lẻn vào.


Nhưng điều này không làm khó được Phó Vân Đình.


Anh giống như một con mèo trong đêm tối, dễ dàng leo lên tường, rồi quay lại kéo Nguyễn Tích Thời, thấy Nguyễn Tích Thời cũng đã nhanh nhẹn leo lên,anh nhướng mày.


Không hổ danh là người phụ nữ của anh, ngày càng giống phong cách của anh rồi!


“Xuống thôi” Thấy toán lính tuần tra phía dưới vừa đi qua, Phó Vân Đình hạ giọng nói.


Nguyễn Tích Thời vừa định gật đầu thì cảm nhận được luồng khí lưu chuyển bên dưới.


Cô lập tức nắm lấy cánh tay Phó Vân Đình.


“Sao thế?


Sợ à?” Phó Vân Đình quay lại nhìn cô.


“Dưới này có trận pháp.” Nguyễn Tích Thời đáp.


“Trận pháp?” Phó Vân Đình nhìn xuống, ngoài mặt đất ra thì chẳng thấy gì.


“Ừm, có lẽ chỉ là trận pháp đơn giản, dùng để giam giữ người thôi” Nguyễn Tích Thời vừa nói, ngón tay vừa vẽ một ký hiệu trong không khí, sau đó chỉ xuống đất: “Phá!” Một cơn gió lạnh thối qua, giây tiếp theo, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.


Nhìn bề ngoài có vẻ không khác gì, nhưng thiên nhãn của Nguyễn Tích Thời lại nhìn thấy rõ, hiện tại trận pháp bên dưới đã biến mất.


“Xong rồi, chúng ta xuống thôi” Nguyễn Tích Thời nói.


Cả hai lặng lẽ đáp xuống phía sau toán lính tuần tra, rồi nhanh chóng núp vào góc tường.


“Bộ Tư lệnh này xa hoa thật” Nguyễn Tích Thời nhìn bộ Tư lệnh, nhìn trân trân không nói nên lời.


Bộ Tư lệnh này còn sang trọng hơn của Tư lệnh Tiêu, chỉ nhìn qua, cũng thấy ít nhất có sáu bảy sân nhỏ, căn nhà chính phía trước với gạch đỏ ngói men, quả thực lộng lẫy vô cùng.


“Ông ta đúng là nghĩ mình có thể đóng quân ở thành Lê mãi được đấy” Phó Vân Đình cười lạnh một tiếng, ánh mắt dừng lại ở tòa nhà xa hoa phía trước: “Ông ta ở trong đó sao?” Nguyễn Tích Thời nhìn thấy luồng khói xanh bay vào bên trong, thì khẽ gật đầu: “Đúng vậy” Cô dừng lại, nhìn mấy người lính đứng trước tòa nhà: “Chúng ta không thể làm kinh động quá nhiều người” Cô nói xong thì nhìn xung quanh, muốn xem thử có nơi nào để sử dụng thuật độn hay không.


Phó Vân Đình cúi người, nhanh chóng di chuyển đến gần căn nhà, rút con dao găm bên hông, đôi mắt chợt lộ ra vẻ sắc lạnh, giống như một con sói ẩn mình trong đêm, chờ đợi cơ hội thích hợp để tung đòn chí mạng!


Những người lính canh gác ngã xuống đất mà không kịp phát ra âm thanh.


“Lại đây” Phó Vân Đình quay đầu nói với Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời: ...


Em đúng là đã đánh giá thấp anh.


Cô bước nhanh đến chỗ Phó Vân Đình, nhìn thấy máu loang ra trên quần áo của những người lính đó, thì dời mắt đi, bước theo Phó Vân Đình vào bên trong.


Căn nhà này có hai tầng, lúc bọn họ đi qua, còn chú ý thấy một cánh cửa nhỏ bên cạnh.


Cả hai bước thật nhẹ, gần như không phát ra âm thanh khi giẫm trên mặt đất.


Bọn họ lục soát tầng một trước, nhưng không tìm thấy Tư lệnh Pháp, cho nên tiếp tục lên tầng hai.


Tầng hai có ba căn phòng, một phòng họp, một phòng tiếp khách, còn có một phòng có vẻ là phòng ngủ của Tư lệnh Pháp.


Nhưng căn phòng tối om, bọn họ đẩy cửa bước vào, nhưng bên trong không có ai.


“Chẳng lẽ ông ta chưa về?” Nguyễn Tích Thời nhíu mày hỏi.


“Đã khuya thế này, với cương vị là Tư lệnh, ông ta không thể ra ngoài lung tung được.” Phó Vân Đình nghiêm giọng: “Chúng ta đi tìm tiếp đi” Bọn họ tách ra, tìm khắp căn nhà từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng gặp nhau ở đại sảnh tầng một.


“Có vẻ như ông ta thật sự không ở đây” Ánh mắt Phó Vân Đình trở nên tối tăm.


Chẳng lẽ đêm nay phải tay trắng ra về?


Ánh mắt Nguyễn Tích Thời quét qua đại sảnh tầng một, bất chợt dừng lại ở cánh cửa nhỏ mà bọn họ đã thấy lúc mới vào.


“Vân Đình, anh nghĩ cánh cửa đó dẫn đến đâu?


Liệu bên trong có phải cũng là một gian phòng không?” Nguyễn Tích Thời chỉ tay về phía cánh cửa nhỏ nhẹ giọng nói.


“Đixem thử” Phó Vân Đình nói rồi thì đi qua đó.


Nguyễn Tích Thời cũng theo sát phía sau anh.


Phó Vân Đình đến trước cánh cửa, quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó tỉnh bơ đứng chắn trước mặt Nguyễn Tích Thời, sau đó mới kéo cánh cửa ra.


Cánh cửa nhỏ phát ra tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ, rồi từ từ mở ra.


Nguyễn Tích Thời không nhịn được thò đầu vào nhìn.


Phía dưới tối om, hiện ra một cầu thang dài dẫn xuống dưới.


Hai người nhìn nhau, sau đó bắt đầu bước xuống.


Càng đi xuống, có thể nhìn thấy ánh sáng mờ mờ càng rõ, chờ đến khi đi thêm vài bậc nữa, bọn họ nhìn thấy một cánh cửa khác, ánh sáng đó hắt ra từ khe cửa.


Phó Vân Đình đưa tay đẩy cửa ra, nhưng không mở được, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo, nhấc chân đá mạnh vào cánh cửa.


“Rầm” Cánh cửa bật tung!


Người bên trong bị giật mình, hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời xông vào, theo phản xạ quay lưng che đi thứ gì đó phía sau mình.


Ánh mắt sắc bén của Nguyễn Tích Thời nhận ra thứ gì đó đang lay động sau lưng ông ta, cô lập tức hét lên: “Vân Đình, bắt ông ta lại!” Phó Vân Đình không chờ cô nói hết câu đã lao đến, con dao sắc lẹm trong tay anh lướt qua cổ người đàn ông.


Người đàn ông loạng choạng lùi lại, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi xen lẫn phẫn nộ: “Mấy người là ai?


Dám xông vào bộ Tư lệnh của tôi?” Ông ta nói bằng tiếng Pháp, lại nhắc đến bộ Tư lệnh, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Tư lệnh Pháp.


Nguyễn Tích Thời không kịp nghĩ ngợi nhiều, thấy ông ta bị Phó Vân Đình khống chế, cô lập tức nhìn về phía thứ đang lay động lúc nãy, thứ đó hóa ra là một người giấy!


Trên khuôn mặt của người giấy nở nụ cười quái dị, thân thể đung đưa, ánh mắt như đang dõi theo Nguyễn Tích Thời...


  • Trước
  • Sau