Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 520 HỒN PHÁCH QUAY VỀ guyễn Tích Thời không hề vội vàng, nín thở tập trung tỉnh thần.
Cô nhìn Tư lệnh Tiêu giữ nguyên tư thế này vài giây, sau đó thấy một sợi tàn hồn bay ra từ trong cơ thể ông ta.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong khoảnh khắc hồn phách rời khỏi xác, Nguyễn Tích Thời cắn rách ngón tay, nhanh chóng vẽ bùa trên không trung, máu chảy xuống dọc theo ngón tay, hòa cùng những phù văn màu vàng đang chuyển động trên không trung, bỗng nhiên ánh sáng vàng bùng lên.
“ƯP Tư lệnh Tiêu nằm trên giường phát ra một tiếng kêu, ngay lập tức lại có hai sợi tàn hồn bay đến, kéo qua kéo lại sợi hồn phách vừa mới thoát ra khỏi cơ thể.
“Thuật nhiếp hồn!” Nguyễn Tích Thời quát lên, đồng thời đầu ngón tay chỉ vào sợi tàn hồn đang giằng co kia.
Ánh sáng vàng lập tức đánh vào mảnh tàn hồn.
“vúu” Ba sợi tàn hồn đột nhiên vặn vẹo biến dạng, vẫn đang liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của Nguyễn Tích Thời.
Tuy nhiên, sợi tàn hồn ở giữa dù có bị kéo như thế nào cũng như bị cơ thể níu giữ không thể động đậy.
Cuối cùng, ba sợi tàn hồn này quấn lấy nhau, biến thành hình người hoàn chỉnh, đột ngột rơi trở lại vào cơ thể Tư lệnh Tiêu.
Ánh sáng vàng cũng dần dần tan biến.
Cái lạnh trong không khí cũng hoàn toàn biến mất.
Nguyễn Tích Thời buông tay xuống, thở hốn hến.
Cô bước đến bên giường, nhìn sắc mặt Tư lệnh Tiêu dần dần hồng hào trở lại, mới đi đến cửa phòng, mở cửa.
Thấy cửa mở ra, Tiêu Kỳ đang đứng đợi bên ngoài với vẻ sốt ruột lập tức bước tới: “Thế nào rồi?” “Hồn phách đều đã quay về” Nguyễn Tích Thời nói: "Tư lệnh Tiêu chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ không sao.” “Thậtsao?” Khuôn mặt Tiêu Kỳ lộ rõ vẻ vui mừng không kìm nén được, lập tức đi lướt qua Nguyễn Tích Thời.
Tống Ngọc Sương cũng đi theo.
Ánh mắt Nguyễn Tích Thời lạnh lùng liếc nhìn ra ngoài, không nhìn thấy bóng.
dáng khả nghĩ nào, mới đóng cửa lại.
“Nhìn khí sắc của cha thì đúng là không sao rồi” Tiêu Kỳ nhìn thấy sắc mặt của cha mình đã hồng hào trở lại bèn thở phào nhẹ nhõm, trái tim vốn treo lơ lửng trong suốt thời gian qua giờ đây đã có thể thả lỏng.
Anh ta quay sang nhìn Nguyễn Tích Thời: “Cảm ơn cô” “Tích Thời, cậu đã dùng biện pháp gì để chữa khỏi cho Tư lệnh Tiêu vậy?" Tống Ngọc Sương tò mò.
“Thuật nhiếp hồn chỉ có hai cách giải quyết, một là giết chết người thi thuật, nhưng hiện giờ chúng ta vẫn chưa tìm ra người này, trong khi Tư lệnh Tiêu không thể chờ đợi thêm nữa” Nguyễn Tích Thời nhìn về phía Tư lệnh Tiêu đang nằm trên giường: “Còn một cách khác chính là dùng thuật nhiếp hồn để đối kháng trực tiếp với thuật nhiếp hồn.” “Dùng thuật nhiếp hồn để đối kháng với thuật nhiếp hồn?” Tiêu Kỳ lên tiếng: “Cho nên cô cũng đã dùng thuật nhiếp hồn?” Anh ta nhìn Nguyễn Tích Thời.
Trong lòng anh ta, thuật nhiếp hồn chính là tà thuật, không ngờ Nguyễn Tích Thời cũng biết dùng.
Nguyễn Tích Thời nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh ta, thản nhiên nói: “Thuật pháp là thứ chết, còn con người là sống, nó là tốt hay xấu, cuối cùng đều phải quy về mục đích sử dụng” Đương nhiên, nếu là huyền thuật sư bình thường, họ sẽ không thể tu luyện tà thuật nếu không dùng đến những phương pháp tà môn ngoại đạo.
Tuy nhiên, trong cơ thể Nguyễn Tích Thời lại có một Quỷ Vương tồn tại, không có thuật pháp nào mà cô không thể tu luyện.
“Cậu nói rất đúng” Tống Ngọc Sương gật đầu: "Miễn là không làm việc xấu là được rồi” Tiêu Kỳ cũng không phải người cổ hủ, nghe Nguyễn Tích Thời nói như vậy,anh ta cảm thấy hợp lý, không tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề này nữa, chỉ nói: “Nói như vậy có nghĩa là thuật nhiếp hồn của cô có thể đánh bại thuật nhiếp hồn của người kia, vậy cô hẳn phải lợi hại hơn người đó rất nhiều” Trong giọng anh ta mang theo một tia mong đợi.
Dù sao thì chữa khỏi cho cha là một chuyện, nếu lại xảy ra chuyện như vậy nữa thì sẽ rất phiền phức.
“Thật ra tôi không chỉ dùng thuật nhiếp hồn” Nguyễn Tích Thời nói, rồi nhẹ nhàng xốc áo Tư lệnh Tiêu lên, bọn họ mới nhìn thấy trên người Tư lệnh Tiêu lại cắm đầy những cây kim bạc.
“Tôi đã sử dụng kim bạc nhằm kích thích các huyệt đạo trên cơ thể ông ấy, khiến ông ấy sản sinh một phần ý thức tự chủ, muốn giành lại quyền kiểm soát.
Cứ như vậy, phần hồn phách còn lại của ông ấy sẽ không dễ dàng bị lấy đi Nguyễn Tích Thời nói rồi rút kim bạc trên người Tư lệnh Tiêu ra, hơi thở của Tư lệnh Tiêu cũng trở nên đều đặn hơn.
Ông ta đã ngủ ngon rồi.
“Hóa ra là vậy” Tiêu Kỳ cảm khái nói: “Cô thật lợi hại, tôi tâm phục khẩu phục.” “Đương nhiên rồi, Tích Thời là lợi hại nhất!” Tống Ngọc Sương không chút do dự nói.
“Phải phải phải.” Tiêu Kỳ chiều theo ý Tống Ngọc Sương.
Tống Ngọc Sương hài lòng gật đầu, nhưng lại nhìn thấy Tiêu Kỳ vẫn còn nhíu mày, trong lòng thay đổi, sắc mặt trở nên nghiêm túc hỏi: "Anh vẫn còn lo lắng sao?" "Ừ” Tiêu Kỳ hướng ánh mắt về phía phòng của cha mình: "Mặc dù lần này cha đã gặp dữ hóa lành, thế nhưng kẻ đứng sau vẫn chưa bị phát hiện, anh sợ rằng một khi kẻ đó biết cha không sao thì sẽ lại ra tay lần nữa.” "Tôi có một ý tưởng.” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời lóe sáng.
Ngày hôm sau, Tiêu Kỳ hiếm khi không đi tuần tra từ sáng sớm.
Mãi đến gần trưa, anh ta mới đi ra khỏi phòng Tư lệnh Tiêu với vẻ mặt tiều tụy.
Nguyễn Tích Thời cũng đã vào đó một lần, lúc ra ngoài sắc mặt cũng nặng nề.
Phó Tư lệnh vừa mới đến đã nhìn thấy Nguyễn Tích Thời từ bên trong bước ra, thấy đó là một gương mặt lạ lẫm, ông ta không khỏi liếc nhìn một cái rồi tiến lại gần hỏi người lính gác đang đứng gần đó: "Người kia là ai vậy, sao tôi chưa từng gặp?” “Là khách của tiểu Tư lệnh Tiêu." Người lính đáp: "Hôm qua đã đến rồi, nói là đến khám bệnh cho Tư lệnh” “Khám bệnh cho Tư lệnh à” Từ khi Tư lệnh bị thương tới nay, người đến khám bệnh cho Tư lệnh rất nhiều, phó Tư lệnh cũng không để ý lắm.
Ông ta đáp lại một tiếng, định đi vào thì bị người lính cản lại.
“Các cậu làm gì vậy?" Sắc mặt phó Tư lệnh sa sầm mặt: "Tránh ra.” “Tiểu Tư lệnh Tiêu có lệnh, không ai được phép làm phiền Tư lệnh nghỉ ngơi.” Người lính nói.
"Sao tự nhiên lại có mệnh lệnh này?" Ánh mắt phó Tư lệnh lóe lên: "Chẳng lẽ Tư lệnh lại có vấn đề gì sao?" “Chuyện này chúng tôi không biết, chỉ là tiểu Tư lệnh Tiêu đã ra lệnh.” Người lính nói.
“Ngay cả tôi cũng không được vào?” Biểu cảm của phó Tư lệnh khó đoán.
"Vâng." Người lính hơi cúi đầu.
Phó Tư lệnh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, không làm khó người lính nữa, xoay người rời đi.
Ông ta không về phòng mà đi về hướng Nguyễn Tích Thời vừa mới rời đi.
Ông ta có vóc dáng cao lớn, bước chân dài, không bao lâu đã nhìn thấy Nguyễn nghẲõhời anh ph trướn) "Xin dừng bước." Ông ta gọi.
Nguyễn Tích Thời dừng bước chân, quay đầu lại với vẻ khó hiểu, chỉ thấy phó Tư lệnh đang sải bước về phía mình.
“Ông là ai?" Cô hỏi.
“Tôi là phó Tư lệnh, họ Viên." Phó Tư lệnh vừa nói vừa lặng lẽ đánh giá Nguyễn Tích Thời.
Người đàn ông này có làn da trắng tro, khuôn mặt trẻ trung, Tiêu Kỳ lại đặc biệt mời anh ta đến, chẳng lẽ người này có y thuật đặc biệt cao siêu nào đó?
“Phó Tư lệnh Viên." Nguyễn Tích Thời dường như không nhận ra sự quan sát của ông ta, khách sáo nói: "Ông có việc gì sao?" "Ồ, tôi vừa mới đến phòng Tư lệnh, nghe các binh lính nói rằng anh là người được tiểu Tư lệnh Tiêu mời đến để khám bệnh cho Tư lệnh." Sắc mặt phó tư lệnh trở nên nghiêm túc, lộ rõ vẻ lo lắng: "Tư lệnh, ông ấy...” "Xin lỗi.” Chưa đợi phó Tư lệnh nói hết câu, Nguyễn Tích Thời đã lên tiếng.
Khuôn mặt cô hiện rõ vẻ áy náy, hàng mi khẽ rung động hai cái rồi cụp mí mắt xuống: "Là tôi bất tài, tiểu Tư lệnh Tiêu đã kỳ vọng vào tôi nhiều như vậy nhưng tôi lại không thể cứu được Tư lệnh.” Lời này khiến phó Tư lệnh sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên vẻ khác lạ.