Chương 516 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 516 CHÚNG TÔI ĐẾN GẶP TIỂU TƯ LỆNH TIÊU guyễn Tích Thời thấy hai tên du côn thì thất vọng.


Quả nhiên việc tìm ra người đứng sau không đơn giản như vậy.


“Các anh muốn gì?" Nguyễn Tích Thời thản nhiên hỏi, muốn tốc chiến tốc thắng.


“Không có gì, chỉ là dạo này anh em tôi hơi túng thiếu.” Người đàn ông phía trước nâng tay lên, ngón tay cái và ngón trỏ xoa vào nhau, nói với cô.


Thì ra là muốn cướp.


Nguyễn Tích Thời nhìn bọn họ, đang suy nghĩ có nên đánh bọn họ, lột quần áo ném ra ngoài cho mọi người nhìn không thì nghe thấy Tống Ngọc Sương hỏi: “Bên ngoài đều là binh lính tuần tra, các anh không sợ sao?" "Sợ?" Hai người đàn ông như nghe thấy truyện cười, cười ha ha: "Phía trước là chiến khu, có thể sẽ gặp phải đám người Pháp tàn bạo, binh lính tuần tra không dám đến đây!" Người đàn ông híp mắt, nhìn bọn họ như nhìn con mồi, có lẽ chắc chắn rằng sẽ không ai đến cứu bọn họ, vậy nên cũng không bắt bọn họ lại: "Hai người có nghe thấy tiếng súng bên ngoài không, bây giờ đang ầm 1, nhìn hai tên yếu đuối các cậu, nếu không đưa đồ cho tôi, cẩn thận người Pháp đến sẽ bắn chết các EU Gã ta nói như vậy, Nguyễn Tích Thời cũng nghe thấy tiếng súng truyền đến.


Trùng hợp như vậy, phía trước là chiến khu, hơn nữa còn đang chiến đấu?


Thảo nào càng đi lại càng thấy ít người.


Nguyễn Tích Thời suy tính rồi nhìn Tống Ngọc Sương, hai người đã hiểu được ý của nhau.


"Anh nói phía trước là chiến khu?" Nguyễn Tích Thời nhìn chằm chằm người đàn ông: "Nhưng chắc hẳn chiến khu ở rất xa, người Pháp chưa chắc đã đến đây" “Nơi này thông nhau, tôi chặn hai người ở đây, hai người cũng không tìm được đường, không cẩn thận sẽ đụng phải người Pháp!" Người đàn ông không muốn nói nhiều nữa, đến gần cô: "Nhưng nếu hai người ngoan ngoãn giao đồ có giá trị cho bọn tôi, bọn tôi sẽ nhân từ đưa hai người rời khỏi nơi này.” Thông nhau.


Xem ra hai cô muốn đi vào chiến khu là không dễ dàng.


Nguyễn Tích Thời nói với Tống Ngọc Sương: "Cậu đi sang bên kia chờ tớ, cẩn thận bị thương.” "Được." Tống Ngọc Sương gật đầu, đi sang dựa sát vào tường.


Hai người đàn ông nhìn nhau, không rõ bọn họ đang làm gì.


Nhưng bọn họ không xem trọng Nguyễn Tích Thời, thậm chí còn không dừng lại, mà vươn tay về phía túi của Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời túm được cánh tay của người đàn ông trước mặt, dùng sức kéo về phía mình, đá mạnh vào đầu gối của anh ta.


vả Người đàn ông chưa kịp phản ứng lại, đầu gối đã đau đớn, quỳ rạp xuống đất.


Nguyễn Tích Thời xoay người, đá tên đàn ông phía sau xuống đất.


Đầu tên đàn ông đập xuống đất, trợn mắt rồi mất ý thức.


Cả quá trình chưa đến một phút, Tống Ngọc Sương thấy rõ toàn bộ, hai người đàn ông đều ngã xuống đất.


Tống Ngọc Sương nhìn Nguyễn Tích Thời đầy sùng bái.


Quả nhiên Tích Thời lợi hại nhất!


Nguyễn Tích Thời đi về phía tên đàn ông đang quỳ trên mặt đất.


“Con bà nó, dám đánh ông đây!" Người đàn ông cắn răng nói: "Xem ông đây...” Hắn chưa nói xong, đầu vừa ngẩng lên đã bị một vật cứng lạnh băng đập vào đầu.


Nguyễn Tích Thời lạnh lùng nhìn hắn.


Người đàn ông run rấy, lập tức im miệng.


Thằng nhóc thoạt nhìn yếu ớt này, vậy mà lại có súng!


Tống Ngọc Sương thấy Nguyễn Tích Thời đã hoàn toàn chế phục được hai tên du côn, cô ấy mới đi đến.


Nguyễn Tích Thời nhìn người đàn ông tái mét mặt, giọng lạnh lùng: "Anh vừa mới nói, các anh rất quen đường ở đây?" Rõ ràng súng dí vào đầu nhưng cổ người đàn ông này lại như bị siết chặt, miệng chuyển động, vất vả lắm mới run rẩy nói: "Phải" Hắn cố gắng bình tĩnh lại, vội nói: "Là lỗi của tôi, tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, tôi cũng không dám nữa!


Cầu xin anh rộng lượng, bỏ qua cho tôi...” “Im miệng.” Nguyễn Tích Thời khó chịu bởi vì giọng nói của hắn, mày nhíu chặt lại.


Người đàn ông lập tức im miệng, nhưng vẫn sợ hãi nhìn Nguyễn Tích Thời.


Mắt Nguyễn Tích Thời sáng lên: "Muốn tôi không giết anh, cũng được.” Cô dừng lại, nhìn người đàn ông đang chờ đợi: "Chỉ cần anh tìm được chiến khu giúp chúng tôi.” Chiến khu?


Người đàn ông sửng sốt, chợt nói: "Có thể, bây giờ tôi dẫn hai anh đi!" Tống Ngọc Sương nghe vậy, vui vẻ nhìn Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời liếc cô ấy, gật đầu, rồi mới rút súng, nói với người đàn ông: "Đứng lên đi." Người đàn ông run rẩy đứng dậy.


Nguyễn Tích Thời vào lưng hắn: "Đi" từ từ di chuyến súng trong tay, đi đến phía sau hắn, dí súng Người đàn ông bước nhanh.


Nguyễn Tích Thời đi theo hắn.


Cô dùng ống tay áo để che súng, người ngoài không nhìn thấy.


“Khu chuẩn bị chiến đấu ở ngay phía trước.” Người đàn ông vừa đi vừa nói: "Đi ra khỏi ngõ này, rẽ phải, đi đến cuối đường thì rẽ trái là đến chiến khu.” Đường vòng vèo, thảo nào ở trong ngõ nhỏ chỉ nghe thấy tiếng súng mơ hồ.


Nếu không có người đàn ông này thì thật sự khó mà tìm được.


Nguyễn Tích Thời và Tống Ngọc Sương đi theo người đàn ông này, đi theo như lời hắn nói, đi đến cuối đường, rẽ trái, rồi đi thêm một đoạn, quả nhiên thấy binh lính đang canh giữ bên ngoài, khu vực phía sau đã được phong toả.


“Chính là chỗ đó, đây là chiến khu gần nhất!" Người đàn ông quay đầu, cười nói: "Hai đại ca à, tôi đã dẫn đường rồi, bây giờ có thể thả tôi chưa?” "Ai nói tôi muốn thả anh đi?" Nguyễn Tích Thời thản nhiên nói, cô đấy mạnh người đàn ông ra trước đám binh linh: "Ở đây có cướp!” “Mày!” Người đàn ông muốn chạy nhưng bị binh lính khống chế.


Nguyễn Tích Thời cũng nhân cơ hội thu hồi súng, nhìn người đàn ông bị binh lính bắt lấy, hắn chửi mắng: "Lừa đảo, bọn mày nói dẫn bọn mày đến chiến khu sẽ không giết tao!” “Đúng vậy, tôi nói là không giết anh, nhưng không nói bỏ qua cho anh." Nguyễn Tích Thời nhướn môi: "Loại cướp bóc như anh, sao tôi có thể thả hồ về rừng được?” "Mày!" Người đàn ông tức giận, ra sức vùng vẫy nhưng bị binh lính đè xuống.


“Mấy người ở đâu đến?" Binh lính cầm đầu hỏi Nguyễn Tích Thời: "Theo như người này nói, là các cậu muốn anh ta dẫn đến đây?” Hai thằng nhóc thoạt nhìn như trói gà không chặt, vậy mà lại có thể uy hiếp được một tên cướp cường tráng, xem ra bọn họ cũng không đơn giản.


Binh lính cầm đầu này có năng lực khá tốt.


"Xin hỏi tiểu Tư lệnh Tiêu của các anh có ở đây không?" Nguyễn Tích Thời thấy ở đây nhiều binh lính, phía sau lại là chiến khu, cũng không vòng vo, cô hỏi thẳng.


Binh lính cầm đầu sửng sốt, vẻ mặt hoài nghi và cảnh giác, nhìn chằm chằm cô: “Rốt cuộc mấy người là ai, tìm tiểu Tư lệnh Tiêu làm gì?" Xem ra Tiêu Kỳ ở đây!


Nguyễn Tích Thời nhìn Tống Ngọc Sương, cô gật đầu.


Tống Ngọc Sương lập tức lấy thẻ căn cước của cha cô ấy ra, còn có một tờ giấy xác nhận mà Đốc quân Cung từng viết cho cha cô ấy, đưa cho binh lính: "Tôi là cấp dưới của Tham mưu Tống, theo lệnh của Tham mưu Tống đến gặp tiểu Tư lệnh Tiêu của các anh."


  • Trước
  • Sau