Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 508 THUẬT CHE MẮT LẠi gười nghiền thuốc ở sân sau." Ông chủ nói: "Ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo họ làm nhanh chóng!” "Vậy tôi sẽ đợi ở đây.” Cục trưởng Thi trầm giọng nói: "Đợi nghiền xong, tôi sẽ cho người vận chuyển đi luôn trong hôm nay." “Đợi ở đây?” Ông chủ ngẩn ra: "Vậy e là phải mất một ngày đấy.” “Hôm nay tôi đến là để làm việc này, làm xong việc này là được.” Cục trưởng Thi nói xong, ông ấy quay đầu nói với Nguyễn Tích Thời: "Cậu đi liên lạc với đội vận chuyển, bảo họ lát nữa đến đây.” "Vâng." Nguyễn Tích Thời hạ giọng nói, cô quay đầu đi ra ngoài.
Cục trưởng Thi nhìn quanh một lượt rồi tìm một chỗ sát tường ngồi xuống.
Ông chủ nhìn thấy Cục trưởng Thi ngồi xuống thì ánh mắt lóe lên, sau đó ông ta lại quay đầu đi tiếp khách.
Sau khi Nguyễn Tích Thời ra ngoài, cô không đi xa mà nhanh chóng đi đến một góc khuất gần đó.
Nguyễn Tích Thời nhìn xung quanh thấy không có ai, lúc này cô mới cởi bỏ bộ giáp nặng nề của binh lính xuống, trên người cô giờ chỉ mặc áo vải đơn giản.
Cô ngưng tụ linh lực trên đầu ngón tay, cô nhanh chóng vẽ một bùa cửu linh trên không trung, sau đó cô đốt bùa này đi.
Một làn khói xanh lướt qua, cơ thể cô trở nên nhẹ nhàng như hồn ma.
Nguyễn Tích Thời ngồi xổm xuống, ngón tay cô chạm đất, cô lại niệm một chú ngữ khác rồi khẽ nói: "Độn.” Trong nháy mắt, cô biến mất không dấu vết.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô đã xuất hiện ở sân sau của tiệm thuốc.
Đây chính là thuật Độn Thổ trong thuật Độn Ngũ Hành.
Chỉ là tu vi của Nguyễn Tích Thời còn chưa đủ, hiện tại cô chỉ có thể di chuyển trong phạm vi mười dặm nhưng vẫn hoàn toàn dư dả với khoảng cách đến sân sau của tiệm thuốc này.
Cô cố ý chọn vị trí sát góc tường để tránh việc cô đột ngột xuất hiện làm người ta sợ hãi.
Quả nhiên, sự xuất hiện của cô không gây ra sự chú ý nào.
Nguyễn Tích Thời nhìn thấy trong sân có một người đàn ông đang ngồi, trước mặt người đàn ông đang bày một cối đá để nghiền thuốc rất lớn.
Hai đầu của cối có hình bầu dục, dạng nửa vòng cung, kết hợp với tay cầm được buộc phía trên, có thể nghiền nát một lượng lớn dược liệu trong một lần.
Nguyễn Tích Thời không đi ra mà đứng ở chỗ bóng râm ở góc tường để quan sát người đàn ông đang nghiền thuốc trong sân.
Trong sân không có ai khác, lúc này, người làm đều đang bận rộn ở phía trước.
Người đàn ông cũng quay lưng về phía Nguyễn Tích Thời cho nên anh ta không nhìn thấy cô.
Nguyễn Tích Thời yên lặng chờ đợi.
Nếu trong tiệm thuốc này thật sự có người muốn hãm hại binh lính thành Lê, vậy sau khi biết lô thuốc trước đó không được đưa đi, người này nhất định sẽ Ta tay với lô thuốc này.
Thực ra Nguyễn Tích Thời không nghi ngờ ông chủ lắm.
Trừ phi ông ta bỏ tiệm thuốc này, nếu không một khi bị điều tra ra, ông chủ tiệm thuốc chắc chắn sẽ bị bắt.
Nguyễn Tích Thời càng nghi ngờ người làm trong tiệm thuốc hơn.
Cho nên cô mới để Cục trưởng Thi nói vài lời rồi cô lại lợi dụng thuật Độn để vào sân sau.
Người làm chăm chú nghiền thuốc, anh ta hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt phía sau.
Nguyễn Tích Thời yên lặng chờ đợi.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Có lẽ vì sân sau này bốn bề thông gió, Nguyễn Tích Thời cảm thấy có một luồng khí lạnh đang đến.
Luồng khí lạnh này càng lúc càng lớn, nó thậm chí còn len lỏi vào tận xương tủy của Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Cô bé à, cô chạy đến đây bắt ma sao?" Tế Tế đột nhiên lên tiếng: "Sao lạnh thế?" “Cậu cũng cảm thấy vậy sao?" Nguyễn Tích Thời xoa xoa cánh tay, cô lại giật mình nhận ra có điều không đúng.
Tế Tế là quỷ, sao lại cảm thấy lạnh được?
Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, cô muốn xoay người rời đi nhưng dưới chân lại như bị thứ gì đó đóng đinh, cô không thể nhúc nhích được dù là nửa bước.
Tim cô như chìm xuống đáy vực.
Cô nhanh chóng niệm một câu quyết, đầu ngón tay hướng xuống đất: "Hiện!" Một tia sáng vàng nhanh chóng lóe lên trên mặt đất rồi trong nháy mắt lại biến mất.
Có người đã bố trí trận pháp trong sân sau!
“Cô bé à, tôi thấy nơi này không ổn." Tể Tể cũng nói.
Bình thường, nó cố ý hạ thấp giọng điệu nhưng khi nói vội vàng, giọng nói của nó lại trở nên non nớt như trẻ con.
Tuy vậy, biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại hoàn toàn không ăn nhập với giọng nói: "Cô mau phá trận pháp này rồi rời khỏi đây đi!” Nguyễn Tích Thời mím môi, tay cô nhanh chóng vẽ phù, ánh sáng vàng lấp lánh trong không trung, khi linh khí bừng lên mãnh liệt, cô hướng xuống đất quát: "Phái" Theo tiếng nói của cô vang lên, trên mặt đất lập tức cuộn lên gió cát, Nguyễn Tích Thời cảm thấy có một luồng khí lạnh ập vào mặt cô nhưng chân cô đã được buông lỏng.
Nguyễn Tích Thời lập tức lui về phía sau tránh né, đồng thời, tay cô vẫn đang vẽ bùa để tạo thành một tầng kết giới, ngăn cách luồng gió cát này ở bên ngoài.
Gió cát nhanh chóng ngừng lại.
Nguyễn Tích Thời thu hồi kết giới, cô xoay người muốn rời khỏi sân sau.
Tuy nhiên tấm rèm cửa vừa nãy còn ở trước mặt cô lúc này lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tích Thời trầm xuống.
Cô xoay người lại.
Người đàn ông vừa nãy còn đang nghiền thuốc trong sân cũng đã biến mất.
Cả sân trống rỗng, không có chút dấu hiệu của vật sống nào, giống như có thứ gì đó vô hình đang ngăn cách sân với bên ngoài.
Nếu là người khác đi vào, cho dù là một thiên sư lợi hại, e rằng cũng sẽ không biết làm sao.
Tuy nhiên, Nguyễn Tích Thời có thiên nhãn cho nên cô có thể nhìn thấy một tầng sương mù mỏng bất thường đang di chuyển trong không khí.
“Là thuật che mắt” Nguyễn Tích Thời lên tiếng.
Sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo.
Trong sân sau nhỏ bé của tiệm thuốc này lại có trận pháp, còn là thuật che mắt, đây rõ ràng là nhắm vào cô.
Là muốn khống chế cô, nhốt cô ở đây, hay là có nguyên nhân nào khác?
Nguyễn Tích Thời nhìn quanh một lượt, cô không nhìn thấy bóng người nào, Xem ra kẻ thi pháp đã ẩn mình ở bên ngoài phạm vi của thuật che mắt, người đó đang chờ xem cô đưa tay chịu trói.
Từng sợi linh khí chảy ra từ người Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời nhíu mày, cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình.
“Thuật che mắt này còn có công hiệu này sao?
Có thể hút linh lực ư?" Nguyễn Tích Thời hỏi.
Tế Tế lại không trả lời cô.
Nguyễn Tích Thời cũng không có thời gian để lãng phí với việc nói chuyện nữa.
Bất kể là nguyên nhân gì dẫn đến linh lực bị rò rỉ, cô không nên ở lại nơi này quá lâu.
Hơn nữa...
Ánh mắt Nguyễn Tích Thời long lanh.
Vì người ta đã tự đưa đến cửa, cô đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Cô muốn xem thử kẻ đứng sau màn này rốt cuộc là ai.
Nguyễn Tích Thời đi vào trong sân.
Trong sân có một cái cây.
Một cái cây tươi tốt.
Nguyễn Tích Thời sờ lên cái cây này.
Trong thuật Độn Ngũ Hành có một loại là thuật Độn Mộc.
Độn Mộc là thông qua việc chạm vào mộc còn sống này để đi đến những nơi khác có mộc sống khác.
Cho dù cái cây lớn này cũng có thể chỉ là thuật che mắt nhưng trong thuật pháp này, nó đích thực là một vật sống.
Người thiết lập thuật che mắt này hẳn không biết cô biết thuật Độn Ngũ Hành.
Đợi sau khi cô đi ra ngoài rồi, cũng không biết người kia nhìn thấy cô sẽ lộ ra vẻ mặt gì.
Nguyễn Tích Thời có chút thích thú nghĩ.
Đầu ngón tay cô đã chạm vào cây, khi cô vừa định niệm chú ngữ thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Tích Thời?" Cô đang ở trong thuật che mắt, người bên ngoài hẳn là không thể nhìn thấy cô mới đúng.
Tay Nguyễn Tích Thời khựng lại.
Cô quay đầu lại, lại nhìn thấy một người mà cô không ngờ tới.
"Anh cả?” Người đang đi về phía cô lại là Phó Minh Tu.
Phó Minh Tu dường như cũng rất ngạc nhiên, anh ta đi đến trước mặt cô nói: "Sao em lại ở đây?” Nguyễn Tích Thời không trả lời câu hỏi của anh ta.
Cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy tầng sương mù mỏng manh vừa nãy vẫn còn tồn tại nhưng lúc này đã tiêu tan.
Trong sân chỉ có hai người bọn họ, trên mặt đất là một đống dược liệu vừa được mang tới, rõ ràng không có dấu vết bị động vào.
Xem ra người nghiền thuốc vừa rồi quả nhiên chỉ là ảo giác trong thuật che mắt.
Vậy bây giờ, thuật che mắt đã bị phá giải?
Nguyễn Tích Thời quay đầu lại, hai mắt cô nhìn chằm chằm vào Phó Minh Tu.