Chương 493 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 493 KHÔNG PHẢI LÀ Ý TRỜI, MÀ LÀ DO CON NGƯỜI GÂY RA hương Đình nghe tiếng hô vang của đám đông, ánh mắt lóe lên sự ( hiểm độc.


Nhìn thấy những gương mặt giận dữ của dân chúng, lông mày Phó Vân Đình nhíu chặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.


Anh rút súng, "Đoàng!" Một phát súng chỉ thiên vang lên.


Đám binh lính đồng loạt rút súng ra.


Dân chúng lập tức im lặng.


Nguyễn Tích Thời vẫn giữ nét mặt bình thản, không chút hoảng sợ.


Cô bước đến gần khúc cây, nhìn quanh rồi nói với mọi người: “Xin mọi người bình tĩnh.


Hãy nhìn kỹ khúc cây này dưới đất, mọi người sẽ biết tôi không nói dối” Đám đông, tuy vẫn còn giận dữ nhưng ánh mắt đều dán chặt vào Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời quay sang nhìn Phó Vân Đình, anh khẽ giơ tay, ngay lập tức Phó Nhất hô lớn: “Mang vào đây!” Vài binh lính bước vào, trên vai họ là một khúc gỗ lớn.


"Rầm!" Họ thả nó xuống 3 “Đây là khúc gỗ được lấy từ cây cầu bị gãy trên hào bảo vệ thành” Nguyễn Tích Thời giải thích.


“Mọi người có thể nhìn chỗ gãy trên khúc gỗ này rồi so sánh với chỗ gãy của khúc cây vừa rồi” Nghe vậy, mọi người không tự chủ được mà nhìn về hai chỗ gãy.


Có người nhanh chóng nhận ra: “Hình dáng của hai chỗ gãy này giống nhau quá!” “Giống gì nữa, tôi thấy y hệt!” “Chẳng lẽ...


Chuyện này cũng là ý trời?” “Vậy sau này chúng ta không dám ra khỏi nhà nữa à?


Lỡ bị thứ gì đó rơi trúng thì sao?” Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, càng nói càng hoang đường.


Nguyễn Tích Thời cất giọng ngắt lời: “Khúc cây rơi xuống không phải ý trời mà là do chúng tôi làm” “Gì cơ?” Dân chúng sững sờ.


Chương Đình dường như hiểu ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.


Nguyễn Tích Thời để ý thấy biểu hiện khác lạ của cô ta thì khẽ nhếch môi, rồi nhìn thẳng vào cô ta nói: “Hôm qua, chúng tôi đã cưa trước khúc cây này, dùng dây kéo giữ lại, giấu trong đám lá cây.


Khi có người đi ngang qua, chúng tôi cắt đứt dây kéo, khúc cây rơi xuống” Nghe vậy, lúc này mọi người mới để ý thấy, bên dưới khúc cây bị gãy còn có một sợi dây mảnh.


Trước đó, vì ai cũng bị cảnh tượng khúc cây rơi thu hút nên không ai để ý đến chi tiết này.


“Tại sao các người lại làm vậy?” Một người trong đám đông lên tiếng: “Chẳng lẽ các người bày trò này để hại chúng tôi?” “Đương nhiên là không” Nguyễn Tích Thời trả lời: “Chúng tôi chỉ muốn chứng minh một điều.” Cô nhìn quanh đám đông rồi nói: “Chứng minh rằng, cây cầu bị gãy không phải làý trời mà là do con người gây ra!” Giọng cô vang lên chắc nịch.


Nhìn thấy đám đông vẫn còn mơ hồ, Phó Vân Đình cất giọng trầm lạnh: “Chúng tôi đã điều tra cây cầu và phát hiện có người sử dụng huyền thuật để phá hoại.


Họ làm gãy cột gỗ chống đỡ cầu, dẫn đến cầu sập.


Hôm nay, chúng tôi dựng lên kế hoạch này là để xác minh xem rốt cuộc ai là người đứng sau” Huyền thuật?


Dân chúng kinh hãi.


“Có người dùng huyền thuật để hại chúng ta sao?” Những người dân bình thường luôn kính sợ và lo lắng trước những chuyện liên quan đến thần linh, huyền bí.


“Ai mà độc ác như vậy chứ?” “Khúc cây vừa nãy suýt nữa rơi trúng phu nhân này, rồi bất ngờ bị đứt ra.


Không lẽ là..” Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Chương Đình, từ ánh nhìn thương cảm chuyển thành cảnh giác và sợ hãi.


Chương Đình nắm chặt hai tay, lòng tràn đầy hoảng loạn.


Cô ta nhìn thấy nét mặt của mọi người xung quanh, cố gắng đề nén nỗi sợ hãi trong lòng, vội vàng lên tiếng: “Không phải tôi!


Tôi không làm!


Họ đang vu oan cho tôi!” “Vu oan?” Nguyễn Tích Thời dùng chân đá nhẹ khúc cây trước mặt, để lộ một mẩu bùa giấy bị cháy dở nằm bên dưới.


Đồng tử Chương Đình giãn to vì kinh hoàng.


Làm sao có thể?


Những lá bùa cô ta vẽ xong đều sẽ tự cháy hết, sao giờ lại còn sót lại ở đây?


Nhìn thấy mẩu bùa giấy, dân chúng lại một lần nữa xôn xao: “Quả nhiên là có bùa giấy!” “Cô ấy không nói dối.


Vậy...


Đúng là có người dùng huyền thuật sao?” “Là người phụ nữ này à?” “Không phải tôi!” Chương Đình gào lên, giọng nói lạc đi vì kích động.


Cô ta theo bản năng quay đầu tìm người hầu thân cận, định bảo cô ta nhanh chóng chạy về tìm lão gia.


Nhưng không biết người hầu ấy đã biến mất từ lúc nào.


Trong lòng Chương Đình càng thêm hoảng loạn, khuôn mặt đỏ bừng, cô ta quên mất cả giả vẻ đáng thương: “Nguyễn Tích Thời, chị nói chuyện này là do tôi làm, vậy chị có bằng chứng gì?” “Vậy cô dám lấy hết những thứ trong tay áo mình ra cho mọi người xem không?” Nguyễn Tích Thời nhìn cô ta hỏi.


Như bị siết cổ, Chương Đình lập tức nghẹn họng.


Cô ta theo phản xạ đưa tay sờ vào tay áo.


Tuy nhiên, Nguyễn Tích Thời còn nhanh hơn cô ta, chỉ vài bước đã tiến lên, nắm chặt cổ tay cô ta.


“Bỏ tôi ra!” Chương Đình vừa giận vừa sợ, cố gắng giằng tay ra.


Nhưng Nguyễn Tích Thời đã nhanh chóng đưa tay kia vào tay áo cô, rút ra vài lá bùa giấy.


“Quả nhiên là có!” Ai đó kinh ngạc thốt lên: "Thật sự là cô ta?” “Vậy không phải Quan Âm nương nương giáng tội mà là cô ta cố ý hại chúng ta” “Người phụ nữ ác độc, đúng là ác độc!” Những lời mắng nhiếc từ xung quanh không ngừng vang lên bên tai Chương Đình.


Toàn thân cô ta run rẩy, đột nhiên cô ta đưa tay đẩy mạnh Nguyễn Tích Thời: “Không phải!


Tôi không làm!


Là cô ta, chắc chắn là cô ta cố ý nhét mấy lá bùa này vào người tôi!


Tôi thật sự không làm!” “Còn muốn chối cãi” Nguyễn Tích Thời bị đẩy lùi nhưng không tức giận.


Cô buông tay, xoay người bước về bên cạnh Phó Vân Đình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chương Đình: “Nếu cô đã chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy tôi sẽ giúp cô toại nguyện” Chương Đình lập tức trợn to mắt.


Cô còn định làm gì nữa?


Lời Nguyễn Tích Thời vừa dứt, binh lính đã dẫn một người bước vào.


Khi nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ này, Chương Đình như bị rút hết xương cốt, suýt nữa khuyu xuống đất.


Không thể nào!


Cô ta đã trả cho ông ta rất nhiều tiền.


Một kẻ ăn mày như ông ta, cả đời có lẽ cũng chưa từng thấy số tiền lớn như vậy.


Tại sao ông ta không giữ mà lại dễ dàng phản bội cô ta?


Chương Đình nhìn chằm chằm vào người đàn ông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nguyễn Tích Thời, đừng tưởng rằng cô tùy tiện tìm một người bịt mặt tới đây thì có thể vu oan giá họa cho tôi!” Cô ta quay sang người đàn ông, lớn tiếng: “Ông đừng để cô ta dùng lời ngon ngọt mê hoặc!


Tôi nói cho ông biết, tôi là bà hai của nhà họ Phó.


Nếu ông dám nói bậy, đặt cho tôi những tội danh không có thật, cẩn thận cả đời ngồi tù mà không tiêu được đồng nào hết!” Cô ta đang đe dọa người đàn ông.


Một kẻ lang thang như ông ta thì làm gì có thứ gì quan trọng hơn tiền chứ?


Lão Lục Tử im lặng không nói, chỉ lặng lẽ đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống.


Khi thấy gương mặt gớm ghiếc của hắn, đám đông xung quanh lập tức hít sâu.


Người lớn vội vàng ôm chặt con mình, đứa trẻ thì sợ hãi vùi đầu vào lòng cha mẹ.


Nhưng trong đám đông, có người nhận ra hắn: “Đây chẳng phải là người thắp đèn ở chùa Quan Âm sao?” “Đúng rồi, người hôm đó Thiếu soái Phó đuổi theo chính là ông ta!” “Ông ta từng nói rằng Thiếu soái Phó làm đổ đèn trường minh, chẳng lẽ là giả àm Lão Lục Tử nhìn những ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của đám đông, giọng khàn đặc cất lên: “Hôm đó ở chùa Quan Âm, mọi chuyện đều là do tôi cố tình sắp đặt.


Tôi biết Thiếu soái Phó đang truy bắt người nên đã giả làm kẻ đó để dẫn họ tới.


Đèn trường minh và bàn thờ cũng đều là do tôi cố ý làm đổ rồi vu oan cho họ”


  • Trước
  • Sau