Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 491 DẪN RẰN RA KHỎI HANG | ão Lục Tử lập tức tái mặt.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tích Thời, môi mấp máy mấy lần, dường như đang đấu tranh nội tâm dữ dội.
Mãi một lúc sau, cơ thể căng cứng của ông ta mới từ từ thả lỏng.
Giọng ông ta khàn đặc: “Tôi thật sự không biết sau này cô ta lại làm những chuyện đó” Ông ta hạ giọng: “Khi cô ta tìm tôi, cô ta chỉ nói là muốn tôi giúp cô ta làm một việc ở chùa Quan Âm, đó là hãm hại các người.
Chỉ cần tôi làm xong, cô ta sẽ cho tôi một khoản tiền.
Khoản tiền đó, cả đời ăn mày của tôi có lẽ cũng không on nữ 1h tông Zh Nguyễn Tích Thời nhìn ông ta.
Gương mặt ông ta vẫn dữ tợn, nhưng giữa chân mày đã phủ một lớp u ám.
“Sau này, tôi nghe các hòa thượng khác trong chùa nói lại mới biết đã xảy ra chuyện đó, chết không ít người” Lão Lục Tử nói: "Họ bảo rằng vì các người mạo phạm Quan Âm Bồ Tát nên Bồ Tát giáng họa trừng phạt” Ông ta ngước mắt nhìn Phó Vân Đình: “Chỉ có tôi biết là không phải như vậy.
Nhưng tôi vẫn tự nói với mình, đây chỉ là trùng hợp thôi.
Nếu thần Phật thật sự có lĩnh, sao lại đành lòng nhìn nhân gian chịu khổ?
Có lẽ...
Chỉ là tôi nghĩ nhiều quá.” “Không phải ông nghĩ nhiều.” Phó Vân Đình lạnh giọng ngắt lời ông: "Chúng tôi đã kiểm tra cây cầu bị gãy ở sông hộ thành, phát hiện có dấu vết con người phá hoại.
Ngoài ra, con thuyền chìm không phải là do tự nhiên mà là vì khoang thuyền bị đục thủng, dẫn đến nước tràn vào.
Tất cả đều là hành động cố ý, muốn đổ hết tội lỗi lên thần Phật, để vu oan cho chúng tôi” Anh nhìn thẳng vào Lão Lục Tử: “Mà ông, cũng là đồng phạm trong chuyện này” “Tôi..” Lão Lục Tử vừa mở miệng, môi run lên hai cái, lại nuốt lời trở lại.
Một lúc sau, ông ta mới nói: “Đúng vậy, tôi cũng xem như là đồng phạm.
Thật Ta, khi mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, tôi đã đoán ra rồi.
Nếu người đó chỉ muốn gây náo loạn ở chùa Quan Âm thì đâu cần trả cho tôi nhiều tiền đến thế.
Cô ta chỉ lợi dụng tôi, làm bàn đạp cho những việc sau này” Khuôn mặt ông ta tối sầm lại: “Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi có thể làm gì nữa đâu?
Dù tôi có thừa nhận cũng không thể cứu vãn được những người đã chết.
Thà rằng tôi cắn chặt không nhận, ít nhất còn không phải chịu cảnh tù tội” “Nếu đã như vậy, sao bây giờ ông lại thừa nhận?” Phó Vân Đình trầm giọng hỏi.
Lão Lục Tử im lặng một lúc.
Khuôn mặt ông ta thoáng hiện vẻ cay đắng, nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: “Vì cô 0y nối Đôi mắt ông ta dường như đang nhìn cô, nhưng lại như xuyên qua cô mà nhớ về một người khác: “Tôi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, ban đầu còn làm vài việc nặng nhọc kiếm sống.
Sau đó gặp phải một tên địa chủ, ông ta muốn chiếm đoạt một cô bé mất cha.
Tôi đã cứu cô bé đó.
Ai ngờ lại đắc tội với tên địa chủ, từ đó về sau, tôi đi làm thuê ở đâu cũng bị từ chối.
Cô bé đó lớn lên xinh đẹp, thường xuyên bị người ta trêu ghẹo.
Tôi không có cách nào, cô bé ấy phải theo tôi sống phiêu bạt.
Tôi không thể để cô bé ấy bị ức hiếp, nên lâu dần, tôi nhận cô ấy làm em gái” “Em gái tôi có tính tình mềm yếu, lại nhút nhát, tôi thường rất ít dẫn cô bé ấy ra ngoài.
Sau đó, tôi phát hiện một nơi, ở đó có nhiều người ăn xin.
Tôi để cô bé ở đó, còn mình ra ngoài xin ăn.
Nhưng ăn xin thì đâu được bao nhiêu đâu?
Mỗi ngày tôi vất vả trăm đường, thậm chí phải lừa gạt cũng chỉ đủ kiếm chút đồ ăn.
Có khi còn phải đánh nhau với những người ăn xin khác, thắng thì giành được đồ ăn của họ, thua thì hôm đó đành nhịn đói.” Lão Lục Tử bật cười, gương mặt nhăn nhúm khiến vết sẹo trên đó càng thêm dữ tợn: “Nhưng tôi rất ít khi thua.
Đám ăn xin ở khu đó hầu như đều sợ tôi cả” “Nhưng chỉ một lần..” Giọng ông ta chùng xuống đột ngột, ngón tay nắm chặt đến mức phát ra tiếng kêu răng rắc.
Ông ta như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, một lúc sau mới cất tiếng: “Lần đó, tôi ra ngoài kiếm ăn, bị vài tên ăn mày vây đánh, còn bị đâm một nhát dao.
Đến khi tỉnh lại, đã là năm ngày sau.
Còn em gái tôi...
đã chết đói rồi” Ánh mắt Lão Lục Tử tối sầm lại: “Nó vốn dĩ đã không được ăn no, ngày thường.
chỉ thỉnh thoảng mới lót dạ được chút ít.
Nhiều khi, có thêm chút đồ ăn, nó còn nhường lại cho người khác.
Nhưng ông trời lại quá bất công với nó” “Vậy nên ông mới coi tiền như mạng sống, chỉ vì không muốn chuyện của em gái ông tái diễn” Nguyễn Tích Thời nhìn ông nói: "Họ đều bảo ông tàn nhẫn, nhưng nếu ông không tàn nhẫn, ông sẽ không thể bảo vệ được họ” Lão Lục Tử nhìn Nguyễn Tích Thời và bật cười, nhưng trong nụ cười ấy có chút bi thương: “Thì sao chứ, tôi vẫn làm hại người khác” “Nhưng bây giờ ông vẫn còn cơ hội để chuộc lỗi” Nguyễn Tích Thời nói: "Hãy hợp tác với chúng tôi, bắt hung thủ, trả lại công bằng cho gia đình những người đã khuất” “Công bằng..” Lão Lục Tử cúi thấp mặt: “Có công bằng thì tôi cũng sẽ bị nhốt thôn To bị hôn nhu đó cờ cũng SE chữ 1 En Câu nói cuối của ông rất nhỏ nhưng trong phòng thẩm vấn tĩnh lặng, ai cũng nghe thấy rõ.
Phó Vân Đình nhìn ông, bất chợt lên tiếng: “Tôi có thể cho người sắp xếp chỗ ở cho họ” Lão Lục Tử lập tức trừng mắt nhìn Phó Vân Đình, trong ánh mắt đầy sự nghi ngờ.
“Tôi có thể bố trí họ vào làm trong nhà máy, dựa theo tuổi tác và sức khỏe mà phân công công việc phù hợp” Phó Vân Đình bình thản nói: "Lương không cao, nhưng đủ để nuôi sống bản thân” “Thật không?” Lão Lục Tử siết chặt tay, giọng run rẩy.
“Nhưng với điều kiện, ông phải ra làm chứng.” Phó Vân Đình nói thêm.
Đây là một cuộc trao đổi hợp lý.
Lão Lục Tử không chần chừ lâu, đồng ý ngay: “Được.
Nhưng tôi phải tận mắt thấy những người đó được sắp xếp ổn thỏa” Phó Vân Đình gật đầu.
Lão Lục Tử đã đồng ý ra làm chứng, họ coi như đã thành công phần lớn.
Rời khỏi Cục Quân pháp, Phó Vân Đình giao cho Chu Khâm nhiệm vụ sắp xếp công việc này.
Nhìn Chu Khâm rời đi, Nguyễn Tích Thời thở phào nhẹ nhõm: “May mà Lão Lục Tử không phải kẻ tàn ác vô độ, nếu không muốn ông ta mở miệng đúng là chuyện khó như lên trời” Dẫu sao ông ta cũng là một kẻ lang thang, không cha không mẹ, nếu ngay cả người quan tâm cũng không có thì thật sự không gì có thể làm ông ta dao động.
Gó lẽ lúc đầu Chương Đình cũng nghĩ như vậy nên mới tìm đến Lão Lục Tử.
Nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, một người bề ngoài dữ dẫn như vậy lại sở hữu một trái tim còn mềm mại hơn bất kỳ ai khác.
“Giờ chỉ còn bước cuối cùng” Ánh mắt Phó Vân Đình lạnh lẽo: “Dẫn rắn ra khỏi hang” xượn Ngày hôm sau, các bảng thông báo trên phố đều dán đầy cáo thị.
Chương Đình đang nửa nằm trên ghế sofa, thoải mái ăn nho do người hầu bóc vỏ thì nghe thấy những lời bàn tán của họ, lập tức bật dậy: “Mấy người vừa nói gìcơ?” Đám người hầu bị Chương Đình làm cho giật mình, nhìn nhau không dám nói gì Họ ngày thường đã quen với tính khí thất thường của Chương Đình, không ai biết lần này cô ta đột nhiên hỏi vậy là có ý định gì.
“Nói đi, ngây ra làm gì” Thấy đám người cúi đầu im lặng như chim cút, Chương Đình mất kiên nhẫn lên tiếng lần nữa.
Người hầu vừa bóc xong một quả nho đưa đến trước mặt cô ta, nhưng cô ta cầu kỉnh gạt phắt đi, đẩy người hầu ngã lăn xuống đất.
Tiếng “phịch” vang lên càng khiến đám người hầu sợ đến mức run lên.
Cuối cùng, người hầu bên cạnh Chương Đình mới lên tiếng: “Bà hai, là bên ngoài có dán cáo thị, nói rằng Thiếu soái Phó và cô Phó định đưa ra tuyên bố công khai về những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua” “Tuyên bố công khai?” Đôi mắt Chương Đình sáng bừng lên.
Chẳng lẽ họ không chịu nổi áp lực, định công khai xin lỗi à?
“Ở đâu?” Cô ta lập tức hỏi.
“Bên bờ sông hộ thành.” Người hầu còn chưa nói hết câu, Chương Đình đã đứng bật dậy, đi thẳng ra cửa.
“Bà hai!” Người hầu vội vàng đỡ lấy cô ta: "Bà định đi đâu vậy?” “Chuyện này liên quan đến Vân Đình và chị tôi, đương nhiên tôi phải đi xem.” Trong mắt Chương Đình thoáng qua vẻ hưng phấn độc ác.
Một cảnh tượng đặc sắc thế này, sao cô ta có thể bỏ lỡ được!