Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 490 TÔI KHÔNG GIẾT NGƯỜI LẠ] M ày còn tính chạy đi đâu nữa?” Tên Điên lanh tay lẹ mắt vươn tay túm lấy gáy Lão Lục Tử.
Đám đàn em cũng vội tiến tới đè ông ta xuống đất.
Lão Lục Tử bị dí mặt xuống đất, giấy giụa phản kháng.
“Các anh làm cái gì thế?
Các anh mau buông chú ấy ra đi!” Đám trẻ con thấy như thế thì vội tiến tới hất tay bọn họ ra: “Buông chú ấy ra!” Nguyễn Tích Thời vội tiến tới: “Mọi người đừng sợ, chẳng qua chúng tôi muốn hỏi ông ta chút chuyện, không có ý định làm ông ta tổn thương đâu” Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Phó Vân Đình.
Phó Vân Đình nhíu nhíu mày, nói với Tên Điên: “Kéo ông ta dậy đi” Tên Điên cố gắng kéo Lão Lục Tử đứng dậy, hai tay ông ta vẫn còn đang bị khống chế.
Sắc mặt Lão Lục Tử sầm xuống, nhìn chằm chằm vào Phó Vân Đình.
“Mang ông ta ra ngoài đi” Phó Vân Đình nói.
“Đi!” Tên Điên đẩy Lão Lục Tử, áp giải ông ta đi ra ngoài một cách thô bạo.
Nguyễn Tích Thời lại quay đầu nhìn về phía đám ăn mày đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Cô ngồi xổm xuống nhặt cái túi nằm dưới đấy, ngó vào thì thấy bên trong vẫn còn không ít màn thầu cùng bánh bao.
Cô lấy ra một cái bánh, đưa cho đứa trẻ trước mặt.
Đứa trẻ kia nhìn cô đầy cảnh giác.
Nguyễn Tích Thời vẫn dịu dàng nhìn đứa trẻ đó, sắc mặt không hề thay đổi.
Một lát sau, đứa trẻ từ từ nhận lấy màn thầu, mở miệng hỏi: “Các chị muốn dẫn chú Lục đi đâu thế ạ?” “Bọn chị có vài chuyện cần hỏi chú ấy, chỉ cần chú ấy trả lời nhanh thì tụi chị sẽ thả chú ấy sớm thôi” Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng nói tiếp: “Bạn nhỏ này, chị thấy em gọi chú ấy là chú Lục, chú ấy thường đến đây hả?” Vừa nói, cô vừa lấy thêm một cái màn thầu đưa cho đứa trẻ.
“Vâng” Đứa trẻ gật đầu: “Chú Lục vốn sống ở đây, thỉnh thoảng chú ấy mang đồ ăn cho chúng em.” Hóa ra trước đây Lão Lục Tử sống ở đây.
Nguyễn Tích Thời ngẩng đầu nhìn quanh.
Cô thấy nhiều kẻ ăn mày đứng quanh đây đang nhìn về phía họ, hoặc đúng hơn là nhìn vào túi đồ ăn trong tay cô.
“Vậy dạo gần đây, chú ấy cũng hay mang đồ ăn đến cho các em à?” Nguyễn Tích Thời hỏi thêm.
“Vâng, lần trước chú ấy mang rất nhiều đồ ăn, hôm nay cũng vậy” Đứa trẻ cúi đầu, xoa bụng: “Nếu không có chú Lục mang đồ ăn đến, em cũng sẽ đói chết như nhiều người ở đây” Lời đứa trẻ nói khiến lòng người xót xa.
Nguyễn Tích Thời thấy mũi mình cay cay Cô nhẹ nhàng đặt túi đồ xuống, đứng dậy: “Các em chia nhau đi nhé!” Vừa dứt lời, những kẻ ăn mày xung quanh lập tức ào tới.
Phó Vân Đình nhanh tay kéo cô ra.
Nguyễn Tích Thời suýt bị xô ngã, loạng choạng đứng vững.
Cô nhìn những kẻ ăn mày điên cuồng tranh giành đồ ăn, mím môi lại.
Tay áo đột nhiên bị kéo nhẹ, Nguyễn Tích Thời cúi đầu, thấy đứa trẻ lúc nãy.
Đứa trẻ ngước khuôn mặt nhỏ bé, nhẹ giọng hỏi: “Sau này chú Lục còn đến mang đồ ăn cho chúng em không?” Nguyễn Tích Thời im lặng một lúc rồi nói: “Chú ấy sẽ đến” Lúc này, đứa trẻ mới thở phào nhẹ nhõm và buông tay ra.
Nguyễn Tích Thời nhìn đứa trẻ ôm màn thầu chạy vào góc tường.
Cái miệng nhỏ găm từng miếng màn thầu bé xíu.
Rồi cô quay lại nhìn những kẻ ăn mày đang tranh giành, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Cô và Phó Vân Đình rời đi, tâm trạng vẫn chưa bình ổn.
“Em về nhà trước đi, anh phải đưa người đi thẩm vấn.” Phó Vân Đình nói.
Nguyễn Tích Thời lắc đầu: “Em muốn đi cùng anh” Chuyện này cũng liên quan đến cô, cô muốn tận tai nghe sự thật.
“Được” Phó Vân Đình không nói gì thêm, xe chạy thẳng đến Cục Quân pháp.
Tên Điên kéo người vào phòng thẩm vấn, mạnh tay ấn xuống ghế: “Lát nữa đại ca hỏi mày cái gì thì mày trả lời cái đó.
Tao cảnh cáo, mày mà dám nói dối thì tao bắn chết mày!” Lão Lục Tử hừ lạnh một tiếng từ trong cổ họng.
“Ê, thái độ gì vậy?” Tên Điên trừng mắt.
Phó Vân Đình bước vào, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của Lão Lục Tử, nói với Tên Điên: “Cậu ra ngoài trước đi” Trước Ehó Vàn Đìnhe khí thể côn Iềm Điện lập tứ yốn di DVêng nh tường, mắt Lão Lục Tử một cái rồi mới rời đi.
Phó Vân Đình ngồi xuống bên phía đối diện, nhìn Lão Lục Tử với ánh mắt lạnh lùng.
Chiếc mặt nạ trên mặt Lão Lục Tử đã bị rơi xuống trong cuộc ẩu đã vừa rồi, lộ ra khuôn mặt đáng sợ.
Phó Vân Đình hỏi: “Hôm trước, lúc ở chùa Quan Âm, chính ông là người cố ý dụ dỗ tôi và vợ tôi đuổi theo ông phải không?” “Cậu nói cái gì tôi chẳng hiểu” Lão Lục Tử lạnh lùng, khàn giọng nói tiếp: “Tôi không phạm tôi, tại sao các người lại bắt tôi?” “Ông không phạm tội gì hả?” Gương mặt Phó Vân Đình đanh lại, ném tờ báo lên trước mặt ông ta: “Ông cũng chưa đọc mấy tin tức này à?” Báo đưa tin suốt mấy ngày liền về vụ sập cầu trên sông hộ thành và vụ đắm thuyền, Lão Lục Tử không thể nào không biết những thông tin này được.
Ánh mắt Lão Lục Tử lướt qua tờ báo, rồi nhanh chóng rời đi như nhìn thấy thứ c1 in in si nA xo 0 loa sa Chồng phí là do nan àm “Thiên tai hay nhân họa, trong lòng ông là rõ nhất mà” Phó Vân Đình vừa dứt lời, Nguyễn Tích Thời đẩy cửa vào, tay cầm sổ sách của ngân hàng Bảo Phong, đưa nó cho Phó Vân Đình.
Phó Vân Đình lật giở sổ sách, chỉ vào khoản tiền gửi và rút, đẩy sổ sách lên trước mặt Lão Lục Tử: “Căn cứ theo hồ sơ của trợ lý giám đốc ngân hàng Bảo Phong, trước và sau khi xảy ra vụ ở chùa Quan Âm, có một người phụ nữ gửi hai khoản tiền vào tài khoản này, còn ông chính là người rút hai khoản đó.
Lão Lục Tử, đây chính là tiền mà cô gái kia trả cho ông để ông gây hại cho chúng tôi, tạo sự cố tại chùa Quan Âm đúng không?” “Không phải!” Lão Lục Tử lập tức phủ nhận: “Tôi không biết gì về tai nạn hay sự cố gì đó hết!” Ông ta nhìn chằm chằm Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời: “Là do các người đắc tội Quan Âm nên bị trừng phạt, liên quan gì đến tôi!” “Vậy ông giải thích về số tiền này như thế nào?” Phó Vân Đình nói tiếp: “Nói thế nào thì nói, ông chẳng qua chỉ là một kẻ ăn mày lang thang, suýt chút nữa còn chết đói, không có tiền tài gì thì làm sao mà đột nhiên có nhiều tiền để mua đồ ăn cho những kẻ ăn mày ngoài kia như thế được?” “Gó người cho tôi tiền thôi chứ có gì đâu.
Sao cậu có thể chứng minh những.
chuyện này liên quan tới tôi cơ chứ?” Lão Lục Tử trầm giọng: “Tôi chỉ là chân chạy vặt cho người phụ nữ kia thôi, làm mấy chuyện nho nhỏ nên người ấy gửi tiền thưởng cho tôi” “Việc nhỏ?
Việc nhỏ gì?” Giọng Phó Vân Đình đột nhiên lạnh xuống, thần sắc trở nên sắc bén hơn hẳn: “Giết người cũng là việc nhỏ đúng không?” “Tôi đã nói rồi đấy thôi, tôi không giết người!” Lão Lục Tử bỗng nhiên trừng mắt: “Tôi không giết người!” “Nhưng hai vụ tai nạn đó đã khiến hơn một trăm người chết!” Giọng Phó Vân Đình lạnh lùng, khiến người khác cảm thấy áp lực nặng nề.
Cơ thể Lão Lục Tử run lên.
Không khí bỗng chốc tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Trong sự im lặng, Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi vừa gặp những người ăn mày kia, họ nói cảm ơn ông rất nhiều.
Cảm ơn ông vẫn sẵn lòng quay lại và mang nhiều đồ ăn đến cho họ, giúp họ không bị chết đói.
Nhưng việc ông làm cho người phụ nữ kia lại càng khiến nhiều người chết hơn” Cô nhìn thấy đồng tử của Lục Tử đột ngột co lại.
Giọng cô càng nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể luồn vào tai ông ta nhưng lại đập thẳng vào lòng ông ta: “Người thân và con cái của những nạn nhân đó, rất có thể cũng sẽ trở thành những người ăn mày giống vậy, lưu lạc khắp nơi, chết đói ngoài đường”