Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 484 CƠN THỊNH NỘ CỦA ĐÁM ĐÔNG gười đến chùa Quan Âm đều tin Phật, nghe người đàn ông nói vậy, ánh mắt bọn họ nhìn Nguyễn Tích Thời lập tức thay đổi.
“Huyền thuật sư?
Thật hay giả?” “Một huyền thuật sư đến chùa Quan Âm làm gì, không phải tới gây rối chứ?” “Còn làm hỏng bàn thờ và đèn chong của chúng tôi, chắc chắn đến gây chuyện!” Vốn dĩ người dân thấy nhiều lính như vậy còn hơi e dè, nhưng nghe những lời này, ai nấy đều lộ vẻ tức giận, nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời.
Thấy vẻ mặt của họ, trong lòng Nguyễn Tích Thời trở nên nặng nề.
Người đàn ông thấy vậy thì càng thêm đầu vào lửa, khàn giọng hét lớn: “Bọn họ đập vỡ đèn chong của mọi người, đập) vỡ bàn thờ và đồ cúng dâng lên Quan Âm nương nương, chắc chắn không có ý tốt!
Bọn họ đang bất kính với Quan Âm nương nương!” “Bọn họ đối xử với Quan Âm nương nương như vậy là muốn hại chúng ta đều bị trời phạt đấy!” Lời của người đàn ông lập tức gây nên cơn thịnh nộ của đám đông!
“Đúng vậy, bọn họ làm như vậy, lỡ Quan Âm nương nương trách tội chúng ta thì sao?” “Bọn họ cố ý, chắc chắn cố ý!
Nếu không thì một huyền thuật sư đến chùa Quan “Đuổi bọn họ đi, đuổi đi!” Tiếng la hét nối tiếp nhau càng lúc càng lớn.
Trụ trì và các hòa thượng khác chạy đến muốn ngăn cản họ nhưng dưới cơn phẫn nộ của đám đông, vốn dĩ không ai nghe thấy tiếng của họ.
“Các người làm gì vậy?” Thấy người dân ùa vào phía mình, Chu Khâm hét lên, binh lính lập tức chĩa súng về phía người dân.
“Bọn họ còn muốn giết người!” “Còn có vương pháp không?” “Thiếu soái thì giỏi lắm à, Thiếu soái thì có thể tùy tiện giết người ư?” “Mọi người đừng sợ bọn họ, có Quan Âm nương nương phù hộ, tôi không tin bọn họ dám giết người!” Người dân thấy súng, lửa giận trong lòng hoàn toàn bùng cháy, bọn họ vừa sợ hãi vừa tức giận hơn, một số tín đồ cuồng tín vậy mà lại xông lên, giật súng trên tay binh lính!
Phó Vân Đình cau mày, đột nhiên giơ tay lên.
“Đoàng..” Tiếng súng chói tai khiến tất cả mọi người đều sững lại.
Không ai ngờ Phó Vân Đình vậy mà lại dám nổ súng trong chùa Quan Âm.
Khẩu súng chĩa lên trần nhà, khói xanh bốc lên, trần nhà bị bắn thủng một lỗ.
Phó Vân Đình lạnh lùng nhìn mọi người: “Ai còn dám tiến lên, tôi sẽ bắn chết người đó!” Anh vừa nói vừa liếc nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông vô thức rụt chân lại.
“Thiếu soái Phó” Trụ trì tiến lên một bước nói: “A Di Đà Phật, tôi không biết ngài và vị thí chủ này có ân oán gì, nhưng nơi này dù sao cũng là chùa Quan Âm, tốt nhất đừng nên gây chuyện ở đây” “Trụ trì, tôi vốn không có ân oán gì với anh ta” Người đàn ông nói khàn giọng nói: “Anh ta rõ ràng muốn phá hủy chùa Quan Ẩm này!” Trụ trì không đáp lời, chỉ nhìn Phó Vân Đình.
Trong mắt Phó Vân Đình hiện lên một tia sáng lạnh, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Chu Khâm, đi” “Vâng” Chu Khâm lại liếc nhìn người đàn ông kia rồi khoát tay mang theo các binh lính rời đi.
Nguyễn Tích Thời đi đến bên cạnh Phó Vân Đình, khi đi ngang qua người đàn ông, cô khẽ cử động ngón tay, người giấy nhỏ màu trắng lặng lẽ chui vào cổ áo sau lưng người đàn ông.
Người đàn ông cảm thấy sau lưng ngứa ngáy, vô thức cử động, cảm giác ngứa ngáy thoáng qua rồi biến mất.
Phó Vân Đình lạnh lùng nhìn ông ta rồi hạ súng xuống và dẫn Nguyễn Tích Thời rời đi.
Thấy bọn họ đều đi rồi, người dân mới thở phào nhẹ nhõm, có vài người bắt đầu nói móc: “Có bản lĩnh thì đừng đi!” “Còn dám lỗ mãng trước mặt Quan Ẩm nương nương, sớm muộn gì cũng gặp xui xéo!” Người đàn ông nhìn bọn họ rời đi, cơ thể vốn căng thẳng cũng thả lỏng.
“A Di Đà Phật” Trụ trì quay sang nhìn mọi người: “Mọi người bình tĩnh đừng nói, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, xin mọi _người đừng bàn tán việc này nữa, để tránh làm phiền sự thanh tịnh của Quan Âm nương nương” “Phổ Huyền, Phổ Không, hai con dọn dẹp chỗ này đi” Trụ trì lại nói với hai tiểu hòa thượng.
“Vâng.” Hai tiểu hòa thượng lập tức đi dọn dẹp.
Trụ trì lại quay sang nhìn người đàn ô ông thì thấy người đàn ông nhặt mặt nạ dưới đất lên rồi xoay người vội vã đi về phía dãy nhà phía sau.
Trụ trì lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng thở dài như có như không.
Người đàn ông nhanh chóng đi đến dãy nhà phía sau, gọi một cuộc điện thoại.
“Việc anh muốn tôi làm, tôi đã làm xong rồi” Người đàn ông lạnh lùng “Lúc trước anh không nói với tôi là nguy hiểm như vậy, suýt chút nữa tôi bị giết rồi!” “Đừng quên chuyển cho tôi một nửa số tiền còn lại” Người đàn ông cúp điện thoại, đeo mặt nạ lên, lại quay về sân trước.
Bây giờ không có nơi nào an toàn hơn việc ở lại chùa Quan Âm.
xượn Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời rời khỏi chùa Quan Âm.
Chu Khâm đang ở bên ngoài, thấy Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời đến, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi Thiếu soái, là tôi quá lỗ mãng” “Đây là cái bẫy do người ta cố tình giăng ra” Phó Vân Đình trầm giọng nói: “Hình dáng và ánh mắt của người đó rất giống với thiên sư Trương, rõ ràng biết chúng ta sẽ đến đây tìm thiên sư Trương” “Nhưng tại sao ông ta lại làm như vậy?” Chu Khâm không hiểu.
“Ông ta cố tình dẫn chúng ta đến sân trước, còn đập phá đồ đạc, dù là các anh, hay Vân Đình và tôi, chỉ cần chúng ta đến sân trước gây náo loạn thì đã rơi vào bẫy của ông ta rồi” Nguyễn Tích Thời bình tĩnh nói: “Ông ta biết tôi hiểu huyền thuật nên chỉ cần tìm đúng thời cơ là có thể khơi dậy sự phẫn nộ của người dân đối với chúng ta ở mức độ lớn nhất” “Nhưng dù vậy thì có thể đạt được mục đích gì?” Chu Khâm hỏi.
Đúng vậy, dù gây ra sự phẫn nộ trong chùa thì có thể làm gì được?
Bọn họ đều đã rời đi, dù sao những người dân đó cũng không thể đuổi theo đánh bọn họ chứ?
“Ngày thường Thiếu soái nhà các anh hành xử hơi lạnh lùng, nhưng cũng là vì người dân mà đánh trận, trong lòng người dân đều biết” Nguyễn Tích Thời nói: “Nhưng sau chuyện này, dư luận về Thiếu soái nhà các anh chắc chắn sẽ kém đi rất nhiều.” “Cho nên ông ta muốn cản trở con đường của Thiếu soái!” Chu Khâm đột nhiên nắm chặt hai tay, trong lòng càng thêm áy náy.
Đều do anh ta xông vào mới làm hỏng danh tiếng của Thiếu soái.
“E rằng không chỉ như vậy” Nguyễn Tích Thời nhìn Phó Vân Đình: “Em cảm thấy đây chỉ là một trong những nguyên nhân, chắc chắn còn có mục đích khác” “Vừa nãy em đã để lại một người giấy nhỏ trên người ông ta” Nguyễn Tích Thời nói: “Em nghe thấy ông ta gọi điện thoại cho một người, nói đã làm xong việc, bảo người đó chuyển một nửa số tiền còn lại cho ông ta” Phó Vân Đình không hề bất ngờ: “Vậy là có người đứng đằng sau ông ta sai khiến” Người này vừa biết thiên sư Trương vừa biết hành tung của bọn họ.
Cho nên vừa nãy Phó Vân Đình không bắt ông là vì muốn xem thử rốt cuộc là ai đang xúi giục phía sau.
“Chu Khâm.
Phó Vân Đình nói: “Phái người theo dõi ông ta” “Vâng” Chu Khâm lập tức nói: “Vậy còn thiên sư Trương thì sao?” “Dù ban đầu ông ta có ở đây, bây giờ e rằng cũng đã đi rồi” Phó Vân Đình trầm giọng nói: “Cứ tiếp tục tìm đi” Mọi người rời khỏi chùa Quan Âm.
Lúc này ở nhà họ Phó, Chương Đình cũng vừa cúp điện thoại, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
Cô ta đứng dậy đi đến tủ rồi mở ngăn kéo ra, lấy một lá thư bên trong.
Bức thư do thiên sư Trương gửi tới, trên đó nói ông ta phát hiện người của Phó Vân Đình đang tìm ông ta, chỉ e đã bại lộ vị trí của ông ta, ông ta bảo mình muốn chuyển sang nơi khác ẩn náu, chờ có chỗ mới thì hãy lại viết thư cho ông ta.
Lá thư này vừa khéo cho cô ta cơ hội để đối phó với Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình.
Có điều việc này chỉ mới bắt đầu thôi.
Trong mắt Chương Đình hiện lên vẻ độc ác.
Hai người bọn họ đối xử với cô ta như vậy, sao cô ta có thể dễ dàng buông tha.
Màn hay còn ở phía sau.