Chương 466 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 466 MUỐN GIẾT TÔI?


LẠ] ấp cái gì" Đầu dây bên kia là một giọng nam rất trầm: "Anh xác nhận Đốc quân Cung thật sự đã chết?" "Tôi đã đích thân đến toà án quân sự, trông thấy ông ta bị phán tử hình.


Hôm nay báo chí cũng đã đưa tin ông ta tự vẫn rồi mà.


Tôi còn đến tận cửa phủ Đốc quân xem, thấy họ đã treo đèn lồng trắng, nhất định không sai đâu!" Đào Vĩnh Kiên bảo đảm.


Người đàn ông kia im lặng mấy giây rồi mới lên tiếng: "Trưa mai đến quán trà Tây Gảnh đi, tôi sẽ cho anh thứ anh muốn.” Nói xong, người đó liền cúp máy.


Đào Vĩnh Kiên nghe tiếng tút tút, vui mừng nhướn mày.


Anh ta cũng cúp điện thoại rồi đi ra ngoài.


Sau khi cẩn thận liếc nhìn, chắc chắn xung quanh không có ai, anh ta mới cúi đầu, vội vàng rời khỏi đó.


Giữa trưa hôm sau, anh ta đến quán trà Tây Cảnh đúng giờ hẹn.


Vừa tiến vào quán, còn đang tìm người kia thì nhân viên phục vụ đã hỏi anh ta: “Ngài là ngài Đào đúng không ạ?" Đào Vĩnh Kiên kéo thấp mũ, khẽ xác nhận.


“Có người đang chờ ngài phía trên, xin mời đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ nói, sau đó dẫn Đào Vĩnh Kiên lên một phòng riêng ở tầng trên.


Đào Vĩnh Kiên theo sát anh ta.


Nhân viên phục vụ dẫn anh ta đến căn phòng trong cùng, nhẹ nhàng đẩy cửa Ta: "Ữ ngay đây.


"Được." Đào Vĩnh Kiên bước vào, thấy một người đàn ông đã ngồi sẵn bên trong.


Anh ta đóng cửa, bước lại gần: "Không ngờ anh lại tới sớm như vậy!" Anh ta ngồi xuống chỗ đối diện người đàn ông, thấy chiếc áo khoác người đó mặc, anh ta bật cười: "Hôm đó nhìn anh giống y hệt dân tị nạn, tôi còn nghĩ anh thật sự là người tị nạn đấy.


Bây giờ thay trang phục cứ như lột xác thành người khác vậy!” Người đàn ông vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: "Đừng nói những chuyện vô nghĩa, tôi hỏi anh, lúc anh tới có để ý đề phòng người theo dõi không?” "Yên tâm đi, tôi đi theo Đốc quân nhiều năm như thế, tất nhiên phải có ý thức đề phòng." Đào Vĩnh Kiên gỡ nón, nhấp một ngụm trà: "Tôi đã chú ý suốt dọc đường, bảo đảm không có ai đi theo.” "Anh đi theo ông ta nhiều năm như thế, vậy mà vẫn có thể xuống tay không chút do dự." Ánh mắt người đàn ông lóe lên vẻ châm biếm.


"Anh thì hiểu cái gì!” Đào Vĩnh Kiên lại uống thêm một hớp trà, sau đó bức xúc nói: "Tôi đã đi theo ông ta gần hai mươi năm mà không nhận được điều gì tốt đẹp cả.


Người ta ai cũng thăng quan phát tài, chỉ có tôi là mãi đi theo ông ta như cái đuôi, để ông ta sai gì làm nấy!


Bây giờ tôi đã ngoài ba mươi mà vẫn không có gì trong tay!" Đào Vĩnh Kiên thật sự càng nghĩ càng tức giận: "Ông ta thì hay rồi, ôm người đẹp trong tay, lấy vợ sinh con, cuộc sống tốt lành không chậm trễ một thứ gì.


Ông đây liều sống liều chết như vậy mà chỉ có mình ông ta hưởng lợi!" Vẻ mặt anh ta tràn đầy hận thù và đố ky: "Bây giờ cuối cùng ông đây cũng không cần hầu hạ ông ta nữa!" Nói rồi, anh ta lại nhìn người đàn ông đối diện, đặt chén trà xuống rồi liếm môi: "Anh xem, tôi đã hoàn thành được mọi việc, cũng đã tới tận đây rồi, anh có thể đáp ứng yêu cầu...” Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông khẽ động: "Một trăm cây vàng, tôi đã mang đến đủ.” Nói rồi, người nọ lại đá đá chiếc cặp da bên cạnh: "Tôi cũng đã chuẩn bị xong căn nhà ở thành Lê mà anh yêu cầu, giấy chứng nhận sở hữu đất nằm trong đây, bất cứ lúc nào anh cũng có thể chuyển vào ở” Ánh mắt Đào Vĩnh Kiên sáng lên!


Một trăm cây vàng, còn có thêm một căn nhà.


Sau này anh ta có thể lấy vợ sinh con và làm ăn buôn bán, cả đời không lo không nghĩ!


Thấy anh ta kích động đến mức mặt đỏ rần, ánh mắt người đàn ông cũng lóe lên, sau đó xoay người lại cầm cặp da.


Đào Vĩnh Kiên không để ý tới nét mặt của người đàn ông.


Trong đầu anh ta đang ngập tràn vui sướng về cuộc sống hạnh phúc sau này.


Mặc dù anh ta cũng từng có chút áy náy với Đốc quân Cung nhưng vừa nghĩ tới những ngày tháng tươi đẹp sau này, lại nghĩ tới khoảng thời gian vào sinh ra tử cùng Đốc quân trước kia, chút áy náy đó lập tức biến tan.


Người đàn ông đưa tay vào trong cặp da.


Một khẩu súng lắng lặng trượt ra từ trong ống tay áo, một giây sau, người đàn ông đột nhiên giơ tay lên, nhắm thẳng họng súng vào Đào Vĩnh Kiên rồi bóp cò không chút do dự.


"Đoàng!” Một tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên.


Mùi máu tươi tràn ngập căn phòng trong nháy mắt.


Người đàn ông hét lên thảm thiết, máu chảy ra từ cổ tay, khẩu súng lục rơi bộp xuống đất.


Chấm đỏ của ống ngắm lại chỉ vào người đàn ông, đúng lúc này, một nhóm binh sĩ tông cửa vào, dẫn đầu chính là Phó Vân Đình với vẻ mặt lạnh lùng.


“Bắt người.” Phó Vân Đình ra lệnh.


Các binh sĩ lập tức tiến lên bắt lấy người đàn ông.


Đến lúc này, người đàn ông mới tạm thoát khỏi cơn đau để cố gắng giãy giụa.


Vài khẩu súng lạch cạch giơ lên, nhắm vào Đào Vĩnh Kiên và người đàn ông.


Thấy thế, người đó liền nhai thứ gì đó trong miệng.


Phó Nhất phản ứng rất nhanh, anh ta lại gần, thoăn thoắt mở khớp hàm của người đàn ông ra.


Khuôn mặt hắn ta run lên, một viên thuốc rơi ra từ miệng.


Phó Nhất nhịn cơn buồn nôn, nhặt viên thuốc lên bỏ vào túi vật chứng.


Đào Vĩnh Kiên vẫn còn ngơ ngác.


Anh ta nhìn những họng súng đen ngòm, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.


Tại sao Phó Vân Đình lại dẫn theo binh lính đến đây, có chuyện gì?


Anh ta chợt ý thức được, dường như có cái gì đó không đúng.


Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh tanh của Phó Vân Đình: "Thiếu soái Phó, anh có ý gì?” "Ý gì?" Phó Nhất “xùy” một tiếng: "Nếu không nhờ Thiếu soái của chúng tôi sắp xếp sẵn một tay bắn tỉa thì bây giờ anh đã chết rồi, lấy đâu ra cái mạng để chất vấn Thiếu soái chứ?” Tay bắn tỉa?


Đào Vĩnh Kiên nghĩ đến chấm đỏ chợt lóe lên rồi biến mất lúc nãy rồi nhìn sang phía người đàn ông vừa bị bắt.


Trônghántard vớgŒtyrranhrdtuanharidaniehiiuvle người h6 Vân Đình: Đào Vĩnh Kiên chậm rãi nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy khẩu súng lục rơi trên mặt đất.


Nếu ban nãy tay bắn tỉa không bắn trúng cổ tay người đàn ông này thì e rằng giờ đây đầu anh ta đã nở hoa rồi.


“Anh muốn giết tôi?" Đào Vĩnh Kiên nhìn về phía người đàn ông đó: "Tôi đã hoàn thành tất cả mọi việc thay anh, còn đồng ý với anh là sẽ không bao giờ xuất hiện ở thành Vân nữa, tại sao anh lại muốn giết tôi?” Người đàn ông cười lạnh, nhìn anh ta như đang nhìn một kẻ ngốc.


"Anh bị ngu thật hay là đang giả ngu vậy” Phó Nhất không nhịn được mà lên tiếng: "Anh đã thấy mặt hắn ta rồi, nếu anh còn sống thì không khác gì một quả ong chiEhionh chai thoi ơi dàn bác không xi bi he th Sắc mặt Đào Vĩnh Kiên trắng bệch, anh ta chỉ biết nhìn chòng chọc người đàn ông, không nói nên lời.


“Phó Nhất.” Phó Vân Đình lên tiếng: "Dẫn người về Cục Quân pháp.” "Vâng." Phó Nhất lập tức đáp.


Anh ta vung tay, nhóm binh sĩ liền tiến lên áp giải Đào Vĩnh Kiên.


Không biết là do vừa chịu cú sốc hay do tự biết bản thân chạy không thoát, Đào Vĩnh Kiên không hề chống cự, cứ để mặc binh sĩ dẫn anh ta ra ngoài.


“Thiếu soái, anh thật sự quá cao tay!" Phó Nhất tán thưởng.


Anh ta vừa nói vừa bước đến chỗ khẩu súng của người đàn ông, nhặt nó lên rồi bỏ vào túi vật chứng.


"Rút quân về Cục Quân pháp." Ánh mắt Phó Vân Đình lóe lên vẻ lạnh lùng anh trầm giọng nói.


Mọi người kéo nhau rời khỏi quán trà.


Đào Vĩnh Kiên và người đàn ông kia bị đưa đến phòng thẩm vấn.


Phó Vân Đình đi gặp Đào Vĩnh Kiên trước.


Anh vừa ngồi xuống, Đào Vĩnh Kiên đã khàn giọng hỏi: "Ngài Đốc quân vẫn chưa chết đúng không?” Anh ta không phải kẻ ngu xuẩn, chỉ do trước đó bị tiền tài làm choáng váng.


đầu óc, bây giờ bình tĩnh lại, anh ta đã nghĩ thông suốt.


Phó Vân Đình gật đầu: "Vẫn chưa.” Đào Vĩnh Kiên há to miệng.


  • Trước
  • Sau