Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 456 CÓ ĐỘNG TĨNH lì ốc quân Cung lập tức sai người điều tra.
Sáng sớm hôm sau, cấp dưới đến báo tin đã bắt được một người bán hàng rong chuyên làm búp bê sứ.
Người bán hàng rong đó đang ngủ say thì bất ngờ bị bắt đến phủ Đốc quân, đã bao giờ được chứng kiến cảnh tượng như vậy, vừa bước vào đã run chân không đứng vững.
Chờ đến khi gặp Đốc quân Cung, người bán hàng rong càng sợ đến mức suýt chút nữa thì ngất: “Thưa, thưa ngài, tôi chỉ là người làm ăn lương thiện, tôi không phạm tội!” Đốc quân Cung trầm giọng: “Đừng hiểu lầm, tìm cậu tới đây chỉ để hỏi cậu một chuyện” Người bán hàng rong nghe không phải đến để bắt anh ta thì lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ngài, ngài muốn hỏi chuyện gì?” “Thứ này, cậu còn nhớ không?” Đốc quân Cung đưa ra một con búp bê sứ hỏi.
“Có, có chứ!” Người bán hàng gật đầu như giã tỏi: “Con búp bê này đúng là do tôi làm” Anh ta vừa nói vừa căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt: “Con búp bê này có...
có vấn đề gì sao?” “Tôi hỏi cậu, ai đã bảo cậu làm con búp bê này?” Đốc quân Cung nhìn anh ta hỏi: “Cậu có nhớ được diện mạo của cô ấy không?” “Gó, tôi có ấn tượng!” Người bán hàng đáp: “Là một người phụ nữ, khoảng ba mươi tuổi, da hơi ngăm, trông rất xinh đẹp.” Mô tả này hoàn toàn trùng khớp với Cung Ngọc Dao.
Mặt mày Đốc quân Cung tối sầm lại: “Cậu nói đều là thật đúng không?
Nhiều người đến tìm cậu đặt làm đồ sứ, tại sao cậu lại nhớ rõ cô ấy như vậy?” “Thưa ngài, những lời tôi nói đều là thật” Người bán hàng vội vàng trả lời: “Người mua hàng của tôi quả thật rất nhiều nhưng đặt làm riêng như hai vị đó thì không nhiều như thế, cho nên tôi nhớ rất rõ” “Hai vị?” Đồng tử của Đốc quân Cung bỗng nhiên co rụt lại: “Cậu nói, tìm cậu làm ra con búp bê sứ này, là hai người?” “Đúng vậy, một nam một nữ.” Người bán hàng nói: “Mấy món nhỏ tôi thường không nhận đặt làm, trừ khi là đơn hàng lớn, bởi mấy món nhỏ một mẻ phải làm nhiều hơn mới kiếm được tiền.
Nhưng người phụ nữ kia chỉ muốn một món, lại còn nhất định phải đặt làm giống hệt với họ.
Ban đầu, tôi không đồng ý.
Sau đó người đàn ông đi cùng bỗng trả gấp ba số tiền, ngài nói xem, ai lại từ chối tiền chứ...” “Không ai muốn nghe chuyện đó cả!” Đốc quân Cung lạnh lùng nói: “Người đàn ông đi cùng đó trông như thế nào?" Người bán hàng sợ đến mức run rấy, lắp bắp trả lời: "Người đó, đàn ông trạc tuổi với người phụ nữ, nhìn thì cũng chỉ có một cái mũi, hai con mắt, chẳng có SE Thấy ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Đốc quân Cung, anh ta sợ hãi đổ mồ hôi cả người, nhưng đầu óc bỗng trở nên nhanh nhạy: 'À, nhưng mà trên má trái của người đàn ông đó có một chỗ lõm vào, hình như từng bị thương!” Má trái lõm một chỗ.
Nếu người bán hàng cũng nhận ra, vậy thì chỗ lõm ấy hẳn rất rõ ràng.
Trên mặt Phó Vân Đình không hề có vết thương như vậy, trong số những người.
quen, Đốc quân Cung cũng không nhớ ra ai có đặc điểm này.
Đốc quân Cung nhìn chằm chằm người bán hàng: "Cậu chắc chắn không?" “Chắc chắn!
Người đó trông rất dữ dằn, tôi nhớ rất rõ!” Người bán hàng gật đầu la lịa: “Nhưng anh ta lại đối xử với người phụ nữ rất dịu dàng, tôi thấy người phụ nữ đó ở bên anh ta trông rất hạnh phúc.” Càng nghe anh ta nói, mặt Đốc quân Cung càng tối sầm lại.
Thấy sắc mặt Đốc quân Cung không ổn, người bán hàng lập tức ngừng nói.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, quanh người Đốc quân Cung bao trùm áp suất nặng nề.
Người bán hàng sợ hãi run cầm cập.
Anh ta nói sai gì sao?
Đốc quân có định giết anh ta không?
Một lúc lâu sau, anh mới từ trong cái sợ hãi tột cùng, nghe thấy Đốc quân Cung mở miệng: "Người đâu.” Lập tức có binh sĩ bước vào.
"Đưa anh ta đi vẽ chân dung." Đốc quân Cung nói.
"Rõ." Binh sĩ đáp ngay, quay sang nói với người bán hàng: "Đi thôi, phối hợp vẽ chân dung với chúng tôi xong là anh có thể rời đi.” Người bán hàng nghe xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta hơi ưỡn người lên nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh ta rời đi theo binh sĩ, một lúc sau, binh sĩ mang bức chân dung vẽ xong quay lại, cơ bản giống với mô tả của người bán hàng ban nãy.
Đốc quân Cung nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ trên bức chân dung, trong lòng dấy lên nhiều suy nghĩ.
Chẳng lẽ người Cung Ngọc Dao thích không phải Phó Vân Đình mà là người đàn ông này?
Nhưng nếu như thế, tại sao trước đó Cung Ngọc Dao lại quyến rũ Phó Vân Đình, rồi tại sao lại muốn giết Nguyễn Tích Thời?
Chẳng lẽ, cũng do người đàn ông này chỉ thị?
Ánh mắt Đốc quân Cung càng trở nên lạnh lẽo.
Ông ta gọi người tới: "Mang bức chân dung này đi điều tra, tôi muốn biết thân phận và lai lịch của người này.” Ông ta dừng lại một chút, trầm giọng nói thêm: "Đừng đánh rắn động cỏ." Các binhstkipter nhân lệnh sờ di Đốc quân Cung lại có thêm một đêm không ngủ.
Cái chết của em gái vốn tưởng là đã rõ ràng, không ngờ lại ẩn giấu bí mật khác, chuyện này giống như một tảng đá lớn đối với Đốc quân Cung, đề nặng ở trong lòng ông ta.
Ông ta không muốn cái chết của em gái trở nên mập mờ không rõ ràng.
Mãi đến chiều hôm sau, binh sĩ mới quay về báo, nói đã tìm ra người.
“Hắn ta tên là Bành Xương, là một thương nhân." Binh sĩ báo cáo: “Chúng tôi điều tra được, trước đây hắn ta là dân tị nạn từ thành Lê đến, sau đó làm ăn buôn bán nhỏ ở thành Vân." Dân tị nạn từ thành Lê?
Đốc quân Cung nhíu mày.
Trước đó Cung Ngọc Dao cũng từng đến thành Lê, chẳng lẽ là quen biết từ lúc đó?
"Vậy tên Bành Xương này có liên quan gì tới Thiếu soái Phó không?" Đốc quân Cung hỏi.
“Bành Xương trước đây làm ăn từng đi đường ngang ngõ tắt, bị Thiếu soái Phó bắt được, sau đó hàng hóa của hắn ta đều bị tịch thu, nghe nói thua lỗ khá nhiều." Binh sĩ đáp.
Chỉ vì thế thôi sao?
Mặt Đốc quân Cung tối sầm lại.
Vì chuyện đó, hắn ta đã xúi giục Cung Ngọc Dao làm hàng loạt việc sai trái, cuối cùng hại Ngọc Dao phải trả giá bằng chính mạng sống của mình?
Đốc quân Cung siết chặt nắm tay, đến mức khớp xương kêu răng rắc.
Sắc mặt ông ta trở nên khó coi: "Hắn ta đang ở đâu?" "Việc buôn bán của hắn ta không kéo dài được lâu, bây giờ đang sống ở khu lều tạm ở phía đông thành." Binh sĩ đáp.
Khu lều tạm là những căn lều đơn sơ do người dân dựng lên bằng cỏ tranh, trước đây khi có nhiều dân tị nạn mới đến, bọn họ đều phải sống trong khu lều tạm này.
Sau đó một số người có điều kiện tốt hơn thì chuyển đi nơi khác, nhưng vẫn có những người khó khăn, có lẽ tuổi còn trẻ, hết ăn lại nằm, cho nên vẫn sống mãi ở đó.
"Người của chúng tôi đã đến khu đó một chuyến, sau khi hỏi thăm thì phát hiện ra cô chủ trước đây cũng từng đến khu lều tạm, một số người ở đó nhận ra cô chủ, nói rằng thỉnh thoảng cô chủ có đến đưa thức ăn cho họ.” Binh sĩ báo cáo thêm: “Rất nhiều người ở đó gọi cô chủ là ân nhân.” Ân nhân?
Đốc quân Cung chợt nhớ đến bức thư trên mũi tên kia.
Xem ra, người gửi thư cho ông ta cũng từng sống trong khu lều tạm.
Nếu là như vậy thì mọi chuyện đều hợp lý.
Đều là người sống trong khu lều tạm, mọi người cũng quen biết nhau, người gửi thư không dám lộ mặt, sợ bị trả thù, điều đó cũng là dễ hiểu.
Những nghĩ ngờ còn lại trong lòng Đốc quân Cung đều được xóa bỏ.
"Dẫn đường” Đốc quân Cung lạnh giọng ra lệnh, trong mắt ông ta lóe lên sát khí, bước nhanh ra ngoài.
xượn Chỉ trong vài ngày, bên phía Phó Vân Đình đã lần lượt tìm thấy thêm nhiều thi thể.
Dân tị nạn mà Đốc quân Cung chịu trách nhiệm sắp xếp ban đầu có hơn một trăm người, nhưng hiện tại chỉ còn lại bảy người sống sót.
Sau khi thi thể được tìm thấy và đối chiếu gần như đủ theo danh sách, Nguyễn Tích Thời cùng Phó Vân Đình đi xem các thi thể đó, tất cả đều không có bất kỳ trường hợp nào có ngoại thương trong dự đoán, cũng không có dấu hiệu bị trúng độc, chỉ có linh hồn của bọn họ đều đã biến mất.
“Em nghĩ những người này có thể đã bị hút mất hồn phách." Nguyễn Tích Thời suy đoán.
"Ý em là cái chết của bọn họ có liên quan đến huyền thuật sư?" Phó Vân Đình trầm giọng hỏi cô.
"Ừm, nhưng đây là một cách tu luyện rất độc ác, các huyền thuật sư thông thường sẽ không biết làm như vậy.” Nguyễn Tích Thời trả lời: "Anh còn nhớ tên đạo sĩ trước đây sử dụng bùa khống chế để tạo ra con rối không?
Mặc dù phương pháp không giống nhau, nhưng cách tu luyện lại tương tự, người này còn độc ác hơn tên đạo sĩ kia." Nhắc đến huyền thuật sư, Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời đều không hẹn mà cùng nghĩ đến chuyện của Cung Ngọc Dao.
Sau khi Cung Ngọc Dao chết, hồn phách của cô ta cũng biến mất, hơn nữa trên người cô ta còn có vài lá bùa chuyên dùng để trấn áp ma quỷ.
Linh hồn của Cao Dương cũng vì vậy mà biến mất.
Cả hai còn đang suy nghĩ, Phó Nhất vội vã bước vào: "Thiếu soái, phía Đốc quân Cung đã có động tĩnh.”