Chương 454 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 454 VỤ ÁN GIẾT NGƯỜI LIÊN HOÀN m C hị ơi, chị muốn nói gì cứ nói đi.” Khi Nguyễn Tích Thời đang do dự, cô bé lại lên tiếng trước.


Cô bé nhìn Nguyễn Tích Thời rồi nói với vẻ hiểu chuyện: "Nếu như chị không tiện giữ em lại cũng không sao đâu ạ!" “Chị không có ý này” Nguyễn Tích Thời thấy cô bé hiểu lầm, bèn giải thích: “Chị chỉ muốn hỏi em vài vấn đề.” Cô bé mờ mịt chớp mắt, nhưng vẫn đáp: "Chị cứ hỏi đi” Nguyễn Tích Thời suy nghĩ một lát, vẫn chọn bắt đầu hỏi từ câu đơn giản nhất: “Em có thể nói cho chị biết tên em là gì không?" “Em tên là Tôn Vũ Hân.


Ngày thường bà nội và mẹ đều gọi em là Niếp Niếp." Cô bé nói: "Chị gọi em là Hân Hân cũng được.” Niếp Niếp?


Nguyễn Tích Thời nhớ rõ, lúc ở bãi tha ma cô ấy cũng gọi mình là Niếp Niếp.


Nếu như cô nhớ không nhầm, Niếp Niếp là cách gọi tên thân mật đặc trưng ở phía bắc.


“Hân Hân, em đến từ phía bắc à?" Nguyễn Tích Thời hỏi.


Hân Hân gật đầu: "Dạ, dạo trước xảy ra chiến tranh, ông nội và bà nội đều qua đời, cha dẫn em và mẹ đến đây nói rằng bên này sẽ có cuộc sống thoải mái hơn” Chiến tranh, vậy là đến từ thành Lê.


“Vậy cha mẹ em đến thành Vân làm gì?" Nguyễn Tích Thời hỏi tiếp.


Hân Hân nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ: "Cha bán rất nhiều thứ ăn ngon ơi là ngon.


Mấy ngày trước, cha nói có người đặt hàng cha rất nhiều, có thể mua cho Hân Hân chiếc váy mà em muốn mua nhất.” Cô bé nói xong, tâm trạng đột nhiên trở nên sa sút: "Nhưng bây giờ Hân Hân không cần váy, Hân Hân chỉ cần cha mẹ thôi...” Cuối câu nói, giọng cô bé đã mang theo nghẹn ngào.


Mũi Nguyễn Tích Thời cũng hơi ê ẩm.


Ổn định tâm trạng xong, Nguyễn Tích Thời mới nhỏ giọng hỏi: "Chị biết Hân Hân rất cần cha mẹ, chỉ cũng rất cần mẹ của mình.” “Mẹ chị cũng mất rồi sao?" Hân Hân hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.


Nguyễn Tích Thời gật đầu: "Mặc dù người nhà chúng ta đều không còn nữa, nhưng lúc trước chị có nói với mẹ chị rằng người qua đời chỉ đổi cách bầu bạn với chúng ta mà thôi.


Bây giờ Hân Hân ngước mặt lên nhìn thấy ngôi sao hay gió thổi tới bên Hân Hân cũng là bọn họ đó." “Thật 4?" Hân Hân lập tức nín khóc.


Cô bé hít mũi, trong mắt vẫn đong đầy nước mắt óng ánh nhìn Nguyễn Tích Thời.


“Đương nhiên." Nguyễn Tích Thời xoa đầu nhỏ của cô bé, cho cô bé câu trả lời khẳng định.


Hân Hân lập tức nín khóc nở nụ cười.


Cô bé nhảy xuống giường chạy đến trước cửa sổ, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài.


Nguyễn Tích Thời đi tới giúp cô bé mở cửa số ra.


“Chị ơi, chị nhìn kìa, ngôi sao kia thật sáng!” Hân Hân chỉ vào một ngôi sao trong số đó rồi nói: "Đó có phải là cha mẹ không ạ?” Nguyễn Tích Thời nhìn theo hướng tay cô bé chỉ.


Nơi đó thực sự có một ngôi sao rất sáng.


“Ừm, đó chắc chắn là bọn họ." Nguyễn Tích Thời nhỏ giọng trả lời.


Ngắm sao với Hân Hân một lát, sau khi dỗ cô bé ngủ xong, Nguyễn Tích Thời mới rời đi.


Cô trở về phòng, thấy Phó Vân Đình đã tắm rửa xong quay về phòng.


Anh vừa định hỏi gì đó, chợt thấy hai mắt Nguyễn Tích Thời ứng đỏ nên nhướn mày hỏi: "Sao đi hỏi thăm lại khiến mình khóc?" “Không sao." Nguyễn Tích Thời dụi mắt: "Em hỏi rồi, cô bé nói mình tên là Tôn Vũ Hân, người thành Lê” "Thành Lê?" Phó Vân Đình lặp lại: "Vì chiến tranh nên mới chạy đến làm dân lưu lạc?" ¡ mình đã qua đời vì chiến tranh, chỉ còn lại một ...


Nguyễn Tích Thời dừng lại.


“Chắc vậy, cô bé nói ông bà nhà ba người họ, nhưng bây gì: Dường như cảm giác được tâm trạng của cô, Phó Vân Đình đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình: "Có phải em nghĩ đến bản thân không?” Nguyễn Tích Thời rũ mắt xuống, cúi đầu ừ.


“Chuyện của thôn Thanh Thuỷ, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.” Phó Vân Đình nặng nề nói, cánh tay hơi siết chặt: "Anh hứa với em nhất định sẽ tìm bằng được thiên sư Trương, bắt ông ta đền mạng cho người nhà của em.” Ngực của anh thật ấm áp, mang theo năng lượng khiến người khác yên tâm.


Nguyễn Tích Thời nhắm mắt lại.


Cô tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.


Nợ máu phải trả bằng máu.


Hai người lại trò chuyện về việc liên quan đến vụ án mất tích thì điện thoại bên ngoài chợt reo lên.


Phó Vân Đình đi nhận điện thoại, Nguyễn Tích Thời đi xem chú tư.


Tình trạng của chú tư khá hơn mấy ngày trước đây, vài con ma bắt về tối nay cũng khiến linh khí dồi dào hơn rất nhiều.


Xác định chú tư không sao, lúc này Nguyễn Tích Thời mới quay về phòng, thấy Phó Vân Đình đã nghe điện thoại xong quay lại.


“Giống như em đoán." Phó Vân Đình nói: "Bọn Phó Nhất đã tìm thấy một số người mất tích ở trong bãi tha ma, giờ bọn họ đang đem thi thể về, nguyên nhân tử vong và thời gian còn phải chờ làm khám nghiệm.


Cô bé Tôn Vũ Hân và người nhà cô bé ấy đều nằm trong danh sách mất tích.” Quả nhiên là thế.


Nguyễn Tích Thời thực không ngờ mình lại may mắn như vậy, tình cờ gặp được một người trong danh sách mất tích.


"Xem ra những người khác đều lành ít dữ nhiều.” Hai mắt Phó Vân Đình trở nên u ám, lộ ra sự lạnh lẽo và sát phạt.


Trong lòng Nguyễn Tích Thời cũng cảm thấy nặng nề.


Không biết là ai đã làm ra những chuyện cực kì bi thảm này?


Cả đêm hai người đều ngủ ngon.


Sáng sớm hôm sau, Phó Vân Đình đến Phủ Quân chính.


Bây giờ vụ án mất tích đã biến thành vụ án giết người liên hoàn, mọi người trong Phủ Quân chính đều đang cố gắng làm việc.


Phó Nhất cũng thức trắng đêm, ban ngày nhận được báo cáo mới chợp mắt một lát.


Thấy Phó Vân Đình đến thì lập tức tỉnh táo lại: "Thiếu soái, báo cáo khám nghiệm thi thể và thân phận đều điều tra ra được.” Anh ta đưa tài liệu cho Phó Vân Đình: "Dựa theo điều tra, những người này có một điểm giống nhau, bọn họ vốn là dân lưu lạc từ thành Lê đến, bây giờ đang ổn định cuộc sống ở thành Vân.” “Đều là dân lưu lạc ở thành Lê?" Phó Vân Đình khẽ nhíu mày lại mở báo báo khám nghiệm ra: "Trên người không có bất kì vết thương gì, tất cả đều chết do tim ngừng ngập đột ngột?” “Đúng thế” Phó Nhất gật đầu: "Tên Điên đã dẫn người đến các bệnh viện hỏi thăm, cũng không có ghi ghép những người này từng nhập viện, những người này vốn dĩ rất khoẻ mạnh.” “Không có bệnh nhưng tim lại ngừng đập đột ngột?" Mắt Phó Vân Đình trở nên sâu hơn.


"Vâng, bác sĩ cũng cảm thấy kì quái.” Phó Nhất nói: "Được sự chấp nhận của người thân người mất, bác sĩ còn tiến hành giải phẫu thi thể, nhưng kết quả giải phẫu cũng giống như kiểm tra, không có dấu hiệu bệnh tật hay trúng độc.” Phó Vân Đình nhìn những báo cáo này chằm chằm với nét mặt vô cùng u ám.


“Thiếu soái, giờ phải làm sao đây?" Phó Vân Đình hỏi: "Không có bất kì vết thương nào, cũng không tìm thấy hung khí, cũng không có phản ứng với thuốc độc" Gó nghĩa là đã mất hết manh mối để tìm hung thủ giết người.


Phó Vân Đình im lặng một lát mới đóng tài liệu lại, lên tiếng nói: "Trước đây ai chịu trách nhiệm về những người dân lưu lạc này?” Ai chịu trách nhiệm?


Phó Nhất sững sờ.


Anh ta thực sự chưa nghĩ ra việc này.


“Giờ tôi sẽ đi thăm dò." Phó Nhất lập tức quay người rời đi.


Phó Vân Đình đặt tài liệu lên bàn, sắc mặt trở nên âm trầm.


Một lát sau, Phó Nhất quay lại, chỉ có điều sắc mặt hơi kì lạ: "Thiếu soái, tôi điều tra được rồi.” “Người chịu trách nhiệm về những dân lưu lạc này là...


Đốc quân Cung."


  • Trước
  • Sau