Chương 453 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 453 VỤ ÁN MẤT TÍCH ® ô bé dường như không dám tin.


“Em có thể vào không?" "Nhưng em chỉ có thể ở trong phòng của chị, không được tuỳ tiện ra ngoài.” Nguyễn Tích Thời đáp.


Cô bé dùng sức gật đầu: "Dạ!" Nguyễn Tích Thời nghiêng người sang một bên.


Hai tay cô bé nắm chặt, hồi hộp đi vào trong.


"Wow!


Căn nhà to thật đấy!” Trong mắt cô bé lộ ra vẻ hâm mộ.


Lúc nầy, trên mặt cô bé mới trông có vẻ ngây thơ dễ thương giống con nít.


Nguyễn Tích Thời không khỏi nhếch môi lên, chỉ lên tầng: "Ngoài phòng thứ nhất và phòng thứ hai sát cầu thang, em có thể chọn bất kì phòng nào khác." “Cảm ơn chị." Cô bé trả lời xong, ngoan ngoãn quay người đi lên tầng.


Bây giờ cô bé đã là linh hồn, không cần phải leo cầu thang, chỉ cần bay nhẹ là ong "Vậy ông đây cũng đi tu luyện." Nói dứt lời, Tể Tể quen thuộc bay vào phòng của chú tư.


Nhìn bọn họ lên tầng, Nguyễn Tích Thời vào nhà bếp cho cho mình cốc nước, vừa cầm cốc đi ra ngoài chợt nghe thấy tiếng mở khoá cửa.


Chỗ cửa trước vọng đến tiếng thay giày, sau đó mới thấy Phó Vân Đình bước vào.


Anh đã mở nút cổ áo, trên mặt có chút phiền muộn.


Nguyễn Tích Thời đi qua hỏi: "Anh sao vậy?" “Có vụ án xảy ra” Phó Vân Đình cởi quân phục xuống, máng lên móc áo: "Ban đầu việc này do Đốc quân Cung phụ trách, hôm nay anh tiếp nhận mới biết được.


"Vụ án gì cơ?" Nguyễn Tích Thời nhìn bờ môi khô khốc của anh, cầm ly nước trong tay đưa cho anh: "Đừng nóng, uống nước trước đi.” Phó Vân Đình nhận lấy ly nước, uống ừng ực vài ngụm lớn, lồng mày đang nhíu chặt mới thoáng giãn ra.


Anh bước đến rồi ngồi xuống sô pha, đặt cốc nước lên bàn, hai tay xoa m¡ tâm.


Nguyễn Tích Thời ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ giúp anh xoa huyệt Thái dương, vừa hỏi: "Là vụ án gì của ai khiến cho anh đau đầu như vậy?” Phó Vân Đình nhắm hai mắt lại, một lát sau mới mở mắt ra, cầm tay Nguyễn Tích Thời đặt trong lòng bàn tay rồi trả lời: "Là vụ án mất tích, gần đây xuất hiện vài vụ án mất tích liên tục.” “Mất tích?" Nguyễn Tích Thời hỏi: "Người mất tích là ai?" “Đều là dân thường không có thân phận gì, một số làm ăn buôn bán, một số lao động chân tay." Phó Vân Đình đáp: "Anh đã xem hồ sơ, tạm thời không tìm thấy điểm gì giống nhau.


Mấy ngày nay Đốc quân đã sai người đi tìm kiếm, cũng không tìm được bất cứ dấu vết của người mất tích hoặc có người báo án phát hiện ra thi thể, dẫn đến càng ngày càng có nhiều vụ án mất tích.” “Anh nói rằng vẫn luôn có người mất tích à?" Nguyễn Tích Thời nhíu mày, vụ án này nghe có vẻ giống vụ án liên hoàn: "Vậy anh có điều tra người nhà của những người mất tích chưa, bọn họ có manh mối gì không?” “Đây mới là điểm kì lạ.” Phó Vân Đình ngã người ra sau, hít thở sâu: "Những người báo cảnh sát đều không phải là người nhà của người mất tích.


Là khách đặt hàng nhưng không nhận được hàng hoặc là hàng xóm phát hiện ra lâu lắm rồi người vẫn chưa về nhà, hay một số người thân đến thăm nhà phát hiện cửa chính vẫn luôn khoá chặt nên không yên tâm bền báo cảnh sát.” “Cho nên những người mất tích này đều không phải lần lượt mất tích mà cả nhà đều mất tích?" Nguyễn Tích Thời hơi mím môi: "Những người báo cảnh sát đều không có quan hệ mật thiết với người mất tích.


Dù muốn điều tra gần đây bọn họ đã đi đâu, gặp những ai cũng không thể điều tra được.” “Đúng vậy, đây chính là chỗ khó.” Phó Vân Đình đáp.


Nguyễn Tích Thời nhìn sắc mặt khó coi của Phó Vân Đình, chợt nghĩ tới cô bé kia.


Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía trên tầng.


Cô bé kia cũng chết với cha mẹ mình, hơn nữa thi thể đều bị vứt ở bãi tha ma.


Điều này là trùng hợp chăng?


Nguyễn Tích Thời suy nghĩ một lát rồi nói với Phó Vân Đình: "Anh có muốn sai người đến bãi tha ma đều tra thử không?


Nếu những người mất tích này thực sự bị giết hại, có người báo án phát hiện thi thể, có lẽ những thi thể này có khả năng bị vứt ở bãi tha ma.” Nghe vậy, Phó Vân Đình khẽ híp mắt lại.


Anh đứng dậy đi đến điện thoại bên cạnh sô pha để gọi điện: "Phó Nhất, dắt theo một số người đi điều tra bãi tha ma, xem chỗ đó có người mất tích hay không” "Bãi tha ma?" Phó Nhất đang hoàn thành nốt công việc, nghe mệnh lệnh của Phó Vân Đình xong, anh ta ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, khuôn mặt lập tức trở nên nhăn nhó: "Nhị gia, giờ là đêm hôm khuya khoắt, ngày mai tôi đi có được không?" “Không được." Phó Vân Đình trả lời không chút nể tình.


Phó Nhất đáp lại với nét mặt buồn rười rượi.


Anh ta cúp máy rồi nặng nề thở dài.


"Sao rồi?" Tên Điên vừa dẫn người đi tuần tra trở về, thấy vẻ mặt đau khổ của anh ta, chợt hỏi: "Cậu bị trộm tiền à?” “Tôi thà rằng tiền của mình bị trộm." Phó Nhất nhìn về phía anh ta: "Thiếu soái muốn tôi đến bãi tha ma điều tra người mất tích." “Bãi tha ma?" Tên Điên hơi sửng sốt, chợt vỗ tay: "Đúng ha, sao ông đây không nghĩ tới nhỉ, người chết không tìm thấy thi thể thì có khả năng ở bãi tha ma, sếp thật thông minh!” “Thông minh cái quái gì, nửa đêm nửa hôm bãi tha ma đáng sợ đến cỡ nào!” Vừa nghĩ tới vẻ ngoài u ám của bãi tha ma, Phó Nhất không khỏi rùng mình.


“Nhìn dáng vẻ nhát gan của anh kìa!" Tên Điên vỗ vào bả vai Phó Nhất: "Ông đây đi với anh!" “Thật sao?" Hai mắt Phó Nhất sáng lên.


“Không phải chỉ là bãi tha ma thôi à!” Tên Điên khoát tay: "Đi thôi, các anh em đi thôi, tìm ra người cho ông đây!" Anh ta hùng hùng hổ hổ khoác tay lên cổ Phó Nhất, nói đi là đi.


Sau khi cúp điện thoại, Phó Vân Đình nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: "Sao em lại nghĩ đến bãi tha ma vậy?" Nguyễn Tích Thời bèn kể cho anh nghe chuyện hôm nay mình đến bãi tha ma bắt ma và tình cờ gặp được cô bé kia.


Nghe xong, Phó Vân Đình nhìn về phía trên tầng: "Vì thế em đưa con ma đó về?" “Là tự cô bé theo em." Nguyễn Tích Thời sửa lại: "Em sợ sát khí trên người anh sẽ ảnh hưởng tới cô bé nên bảo cô bé lên phòng trước.” “Đó là lý do em cảm thấy chuyện của cô bé có thể liên quan đến những người mất tích." Phó Vân Đình trả lời.


"Vâng, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán.


Lát nữa em lên tầng hỏi cô bé, xem trong những người mất tích có cô bé hay không?" Nguyễn Tích Thời nói: "Nếu như có, vậy điều đó chứng minh có lẽ suy đoán của em là chính xác." Cô nói dứt lời, bèn đứng dậy đi lên tầng.


Phó Vân Đình cũng đứng dậy đi theo.


“Mình em đi được rồi.” Nguyễn Tích Thời nói với anh.


Trong mắt Phó Vân Đình lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Anh đi tắm.” Anh dừng lại, sau đó hỏi cô: “Chẳng lẽ sát khí trên người anh không thể loại bỏ ư?" Nguyễn Tích Thời lắc đầu.


Phó Vân Đình cũng không nói gì thêm, tiếp tục đi lên tầng.


Nguyễn Tích Thời cũng đi theo, đi tới căn phòng mà cô bé chọn.


Cô gõ cửa bước vào trong, chỉ thấy cô bé đang ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, cái đầu nhỏ cúi xuống không biết đang suy nghĩ gì.


Thấy Nguyễn Tích Thời đi vào, hai mắt cô bé sáng lên, lập tức nhảy xuống giường.


"Chị" "Sao, em ở chỗ này có thích không?” Nguyễn Tích Thời bước tới sờ lên đầu nhỏ của cô bé.


Chạm vào linh hồn không có cảm giác, mặc dù giống như đang xoa xoa, nhưng chẳng có chút cảm giác nào.


Cô bé không cảm nhận được độ ấm nhưng vẫn cười ngọt ngào lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Dạ thích!


Cảm ơn chị!” Nguyễn Tích Thời thấy dáng vẻ dễ thương khiến người khác tan chảy của cô bé, trong lòng như mềm đi.


Cô kéo cô bé qua, đi tới bên giường: "Qua đây ngồi.” Cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống.


Nguyễn Tích Thời nhìn cô bé, do dự không biết mở lời thế nào.


  • Trước
  • Sau