Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 450 BỒI THƯỜNG CHO PHỦ ĐỐC QUÂN guyễn Tích Thời tưởng Phó Vân Đình về nhanh như vậy, kết quả vừa mở cửa lại là Tiêu Vân Tích và Du Du.
“Tích Thời, em không sao chứ?” Vừa vào cửa, Tiêu Vân Tích đã nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Mẹ, mẹ!” Bàn tay nhỏ bé của Du Du nắm chặt lấy tay Nguyễn Tích Thời, môi mím chặt như sắp khóc: “Mẹ bị thương đúng không?” “Chị không sao đâu Du Du” Nguyễn Tích Thời vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Em nhìn này, chị vẫn ổn mà” Thấy Nguyễn Tích Thời không giống như bị thương, Du Du mới hít hít mũi, nuốt nước mắt vào trong, gật đầu thật mạnh.
“Không sao là tốt rồi” Tiêu Vân Tích nói: “Đi thôi, vào trong nói chuyện” Nguyễn Tích Thời đứng dậy, kéo bàn tay nhỏ của Du Du, dẫn Tiêu Vân Tích ngồi xuống ghế sofa.
“Sáng nay đã lan truyền chuyện hôm qua khắp nơi rồi” Vừa ngồi xuống, Tiêu Vân Tích nói: “Lão Trịnh nghe nói chuyện này đã lập tức gọi điện cho Đốc quân Cung đến.
Đốc quân Cung đau khổ tột cùng, một mực khẳng định mình không biết người trên giường không phải là Cung Ngọc Dao.
Sau đó, ông Phó cũng dẫn Phó Minh Tu đến tạ tội, nói rằng Phó Minh Tu thấy Cung Ngọc Dao định giết em, còn giết chết một người lính, thấy cô ta định bỏ trốn, trong lúc tình thế cấp bách mới nổ súng” Tiêu Vân Tích nói nhấn nhá cứ như đang kể chuyện, có thể thấy cô ấy không hề ưa nhà họ Cung lẫn nhà họ Phó: “Đương nhiên Đốc quân Cung cũng không chấp nhận lý do này, dù sao thì Phó Minh Tu cũng bắn thẳng vào đầu người ta.
Sau đó, Kinh lược sứ Phó vừa khóc lóc vừa kế lể, nói rằng con trai cả của mình từ nhỏ đã bị tàn tật vì tai nạn, không được luyện súng đàng hoàng, gần đây mới bắt đầu đụng tới súng, ngắm không chuẩn cũng là chuyện có thể thông ni “Chuyện có thể thông cảm?” Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng nói: “Đốc quân Cung chắc tức chết mất” “Đương nhiên rồi” Tiêu Vân Tích nói: “Đốc quân Cung rút ngay súng ra, nếu không phải lão Trịnh lập tức ra lệnh cho lính ngăn lại, chắc một phát súng đã bắn nát đầu Phó Minh Tu rồi” Tiêu Vân Tích nhớ lại cảnh tượng đó, vẫn cảm thấy hơi kích thích: “Sau đó, lão Trịnh khuyên nhủ rất lâu, đồng ý không liên lụy đến phủ Đốc quân, lại yêu cầu Phó Minh Tu xin lỗi, thu lại khẩu súng của anh ta, nói rằng đợi sau này Phó Minh Tu luyện súng thành thạo rồi lấy lại, còn toàn bộ tiền lương một năm của Phó Minh Tu ở phủ Quân chính coi như bồi thường cho phủ Đốc quân.
Mặc dù Đốc quân vẫn còn tức giận nhưng chuyện đã đến nước này, lại đúng là Cung Ngọc Dao đã ra tay giết người trước, chuyện này có nguyên nhân, Đốc quân Cung đành phải bỏ qua” “Nếu thật sự xét kỹ, Cung Ngọc Dao mượn cớ bị thương trốn khỏi nhà giam, lại giết người, cô ta vốn đã phải bị kết án tử hình.
Còn Đốc quân là anh trai của cô ta, quản lý không nghiêm, theo lý cũng nên bị trách phạt, bây giờ lại có Tổng thống đảm bảo, ông ta đương nhiên sẽ không dây dưa nữa” Nguyễn Tích Thời bình tĩnh nói.
“Vẫn là em nhìn mọi chuyện thấu đáo nhất!” Tiêu Vân Tích gật đầu: “Đúng như vậy, vì vậy Đốc quân cũng không tiếp tục dây dưa nữa, đã đưa thi thể của Cung Ngọc Dao về” Tiêu Vân Tích nói xong lại hạ giọng: “Chị còn nghe nói, phủ Đốc quân không định để tang ba ngày mà hạ táng luôn, cũng không tổ chức tang lễ” “Cung Ngọc Dao làm những việc đáng xấu hổ, chỉ mang lại nhục nhã cho phủ Đốc quân, đương nhiên sẽ không tổ chức tang lễ” Nguyễn Tích Thời nói.
“Vậy nên mới nói, người đi trà lạnh, cái gì mà tình anh em, nào có thể sánh bằng danh dự và quyền lực” Tiêu Vân Tích cảm thán: “Nhưng may mà em không sao, nếu không chị nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho Đốc quân Cung!” Nguyễn Tích Thời cảm thấy vô cùng ấm áp, mỉm cười nói: “Cảm ơn chị” “Chị với em cần gì phải khách sáo!” Tiêu Vân Tích nói, lại quay đầu nhìn quanh: “Đúng rồi, Phó Vân Đình đâu, không phải cậu ấy đang nghỉ phép sao, hôm nay không ở nhà à?” “Anh ấy đến đồn cảnh sát rồi” Nguyễn Tích Thời nói.
“Đi thẩm vấn ông chủ bị bắt hôm qua à?” Thật sự Tiêu Vân Tích nắm bắt thông tin rất nhanh.
Nguyễn Tích Thời gật đầu.
“Dù sao hôm nay chị cũng không có việc gì làm, vậy thì chị sẽ ở đây cùng en, tiện thể đợi cậu ấy về hỏi tình hình xem sao.
Lão Trịnh cũng rất quan tâm đến chuyện này” Tiêu Vân Tích nói.
“Vâng” Nguyễn Tích Thời đáp.
Nghe nói hôm nay sẽ ở lại, mắt của Du Du đảo một vòng, nhân lúc Tiêu Vân Tích đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cậu bé kéo tay áo của Nguyễn Tích Thời rồi nhỏ giọng hỏi: “Tế Tế ở đâu vậy ạ, con muốn chơi với nó” “Nó ở trên lầu” Nguyễn Tích Thời dừng một chút: “Nhưng mà Tế Tể đang giúp chị trông một ông lão bị thương, hôm nay chắc không có thời gian chơi với em đâu” “Ông lão bị thương ạ?” Du Du chớp mắt: “Bị thương nặng lắm ạ?” “Ừ, rất nặng” Nguyễn Tích Thời nói.
“Vậy con đi giúp Tể Tể cùng chăm sóc ông ấy!” Du Du lập tức nói.
“Du Du ngoan quá!” Nguyễn Tích Thời xoa đầu cậu bé.
Du Du nở nụ cười tươi rói, quay người chạy thẳng lên tầng.
Tiêu Vân Tích vừa quay lại đã không thấy Du Du đâu: “Du Du đâu rồi?” “Thằng bé nói muốn lên tầng chơi đồ chơi” Nguyễn Tích Thời bình tĩnh nói.
“Thằng nhóc này” Tiêu Vân Tích lắc đầu, dường như nhớ ra điều gì đó, thở dài nói: “Thằng bé này thích những thứ khác lạ so với những đứa trẻ khác, không biết sao lại di truyền được thiên phú của gia tộc, nếu sau này vẫn vậy, thật không biết phải làm sao mới tốt” “Mỗi người đều có những điểm khác biệt, có lẽ đó chính là lợi thế của Du Du” Nguyễn Tích Thời nói.
Nếu như trước đây, có lẽ cô sẽ không nghĩ như vậy, nhưng từ khi cô có thiên nhãn, giúp đỡ được nhiều người, cũng vài lần giúp mình thoát khỏi nguy hiểm, suy nghĩ của cô đã khác trước rất nhiều.
“Hy vọng là như vậy” Tiêu Vân Tích nói.
Trong cả gia tộc của cô, bây giờ chỉ còn Du Du có thể nhìn thấy những thứ kỳ lạ, hơn nữa theo lời mấy người lớn tuổi trong gia tộc, huyết thống của Du Du rất thuần khiết, không biết điều này là tốt hay là xấu.
xượn Phó Vân Đình đến đồn cảnh sát, anh yêu cầu dẫn ông chủ đến phòng thẩm vấn.
Ông chủ họ Lâm, theo lời khai của ông ta, ông ta là người thành Lê, vì chiến tranh mà nhà tan cửa nát, đã nhận tiền của Cung Ngọc Dao để làm việc cho cô ta.
“Chúng tôi đã thẩm vấn rồi, ông chủ Lâm nói rằng ông ta luôn nghe theo lời Cung Ngọc Dao, chưa từng gặp ai khác” Viên cảnh sát dẫn Phó Vân Đình đến phòng thẩm vấn nói.
“Vậy ngoài ông ta ra, Cung Ngọc Dao còn có những thuộc hạ khác không?” Phó Vân Đình trầm giọng hỏi.
“Có, ông ta nói còn có vài người khác, nhưng bình thường họ không liên lạc với nhau, chỉ có vài lần nghe theo lệnh của Cung Ngọc Dao đi làm việc, từng hợp tác với nhau vài lần” Viên cảnh sát nói: “Cung Ngọc Dao không cho phép họ liên lạc riêng với nhau, vì vậy ông ta cũng không biết cách liên lạc với những người đó” “Hôm qua thẩm vấn, ông ta rất hợp tác, lời nói cũng không có lỗ hổng nào” Viên cảnh sát nói.
Phó Vân Đình nheo mắt lại: “Rất hợp tác?
Các anh không dùng bất kỳ thủ đoạn nào mà ông ta đã khai hết rồi?” “Đúng vậy” Viên cảnh sát gật đầu: “Ông ta nói ông ta chỉ lấy tiền để làm việc, bây giờ người đã chết rồi, ông ta không cần phải giấu giếm nữa, còn muốn xin khoan hồng” Nghe qua có vẻ hợp lý.
Phó Vân Đình bước vào phòng thẩm vấn.
Một lúc sau, viên cảnh sát thẩm vấn vội vàng chạy đến, sắc mặt khó coi.
Phó Vân Đình nhíu mày: “Sao vậy?” Viên cảnh sát không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Vân Đình, nhỏ giọng nói: “Ông chủ Lâm chết rồi”