Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 446 AI CHO PHÉP ANH NỔ SÚNG?
M áu chảy dọc theo chân.
"Đoàng.” Cung Ngọc Dao quỳ gục xuống đất.
Nguyễn Tích Thời được một cánh tay rắn chắc ôm vào lòng, ánh mắt Phó Vân Đình lạnh lẽo, tay anh cầm súng, nòng súng vẫn còn bốc khói.
“Em không sao chứ?" Phó Vân Đình hỏi cô.
Nguyễn Tích Thời lắc đầu, cô chậm rãi buông tay xuống.
Cô và Cung Ngọc Dao đều chưa kịp nổ súng thì Phó Vân Đình đã đến rồi.
Tất cả đều giống như cô tính toán.
Vừa rồi, cô đã nghe thấy tiếng bước chân lên lầu của Phó Vân Đình nên mới cố ý nói chuyện với Cung Ngọc Dao để kéo dài thời gian.
Cung Ngọc Dao cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội, cô ta giơ tay lên muốn nổ.
súng nhưng lại bị Phó Vân Đình bắn trúng vai!
"Đoàng!” Súng từ tay Cung Ngọc Dao rơi xuống.
Cung Ngọc Dao phát ra một tiếng rên rỉ, cô ta ôm lấy cánh tay, toàn thân đau đến co giật.
“Cung Ngọc Dao, bây giờ cô đã không thể giết tôi được nữa rồi, chi bằng đưa tay chịu trói đi” Nguyễn Tích Thời nhìn Cung Ngọc Dao nói: "Cô nói ra tất cả những gì cô biết, có lẽ còn có thể lấy công chuộc tội." "Lấy công chuộc Cung Ngọc Dao chậm rãi ngẩng đầu lên, cô ta cười khẩy một tiếng, trán cô ta vì đau đớn mà không ngừng chảy mồ hôi: "Tôi vốn dĩ là tội phạm, bây giờ lại giết người, bất kể tôi nói gì cũng không thoát khỏi án tử hình” Cô ta nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời: "Không giết được cô, là do tôi tài nghệ không bằng người.” Giọng của cô ta khàn khàn, trên mặt lại hiện lên vẻ hung ác: "Cho dù như vậy, tôi cũng tuyệt đối không chết trong tay các người!" Cô ta nói xong thì kéo theo cái chân đã bị trúng đạn của mình, đột nhiên đứng dậy, xoay người lao về phía cửa sổ.
"Bắt lấy cô ta!” Vào khoảnh khắc cô ta xoay người thì Nguyễn Tích Thời đã biết cô ta muốn làm ì, cô vội vàng hét lên.
Phó Vân Đình lao lên trước.
Tuy nhiên, anh vẫn chậm một bước.
Cung Ngọc Dao không chút do dự, nhảy xuống từ gác mái.
Dưới lầu vang lên một tràng tiếng kêu ngạc nhiên.
Nguyễn Tích Thời vội vàng tiến lên, cô ghé vào lan can nhìn xuống.
Cô thấy Cung Ngọc Dao nhảy xuống, lại rơi trúng giá treo đèn lồng.
Giá treo giúp Cung Ngọc Dao giảm xóc.
Sau khi cô ta tiếp đất rồi lăn một tvòng, tay trái vẫn nắm chặt con dao găm, cô ta bất ngờ đâm mạnh một nhát về phía người lính lái xe ở trước mặt.
Máu từ cổ người lính phun ra.
Người lính kia còn chưa kịp hoàn hồn đã bị một đao cắt đứt cổ.
Cung Ngọc Dao bị máu phun đầy mặt, cô ta giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, nhân lúc những người lính khác chưa kịp phản ứng thì muốn chạy trốn từ khe hở.
Cô ta vẫn chưa thể chết, cô ta phải đi gặp người kia một lần nữa...
"Đoàng!” Một phát súng bắn trúng ngay mi tâm Cung Ngọc Dao.
Mọi người còn chưa kịp lấy lại tình thần thì họ đã thấy Cung Ngọc Dao trợn to mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt rồi ngã xuống.
Tống Ngọc Sương bị tiếng súng này dọa sợ đến ngây người, cô ấy cũng không nhìn thấy Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời đi ra từ gác mái.
Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình đi tới, ánh mắt hai người dừng trên người Cung Ngọc Dao đã ngã xuống, sau đó họ lại nhìn về phía Phó Minh Tu, người đã nổ súng.
Phó Vân Đình nhíu mày, sắc mặt anh trở nên âm trầm.
Sao anh ta lại đến đây?
"Ai cho phép anh nổ súng?” Giọng nói của Phó Vân Đình trầm thấp và lạnh lùng.
Phó Minh Tu buông tay xuống, vẻ mặt anh ta vẫn ôn hòa thản nhiên, anh ta giải thích: "Vừa rồi anh nghe thấy trên gác mái có tiếng súng, nghe người ta nói Tích Thời ở bên trong, lại thấy có người toàn thân đầy máu chạy xuống, anh lo lắng tội phạm chạy thoát, cho nên mới nổ súng.” “Vậy anh cũng có thể giữ lại người sống." Phó Vân Đình nhìn chằm chằm anh ta nói.
"Anh thấy cô ta giết người, nếu anh không giết cô ta, cô ta sẽ còn giết nhiều người hơn." Phó Minh Tu nhìn thẳng vào mắt Phó Vân Đình: "Anh không nên nổ súng sao?" Phó Vân Đình nhíu mày.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Nguyễn Tích Thời đã đi tới trước thi thể Cung Ngọc Dao, cô ngồi xổm xuống.
Cung Ngọc Dao vẫn mở to mắt, đồng tử giãn ra, vẻ mặt cô ta đầy kinh ngạc và không thể tin được nhưng cô ta đã không còn thở nữa.
Ánh mắt của Nguyễn Tích Thời tối sầm lại.
Cô lại sờ soạng trên người Cung Ngọc Dao, sờ thấy trong tay áo cô ta có mấy lá bùa, cô lặng lẽ cất vào tay áo mình.
Cô đứng dậy, trở lại bên cạnh Phó Vân Đình.
Lúc này Tống Ngọc Sương mới hoàn hồn lại, cô ấy nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: "Tích Thời, cậu không sao chứ?" “Không sao." Nguyễn Tích Thời lắc đầu, lại thấy cô ấy chỉ có một mình ở đây: “Không phải tớ bảo cậu đi tìm Tiêu Kỳ sao?
Sao chỉ có một mình cậu vậy?” "Tiêu Kỳ, anh ấy..” Tống Ngọc Sương cắn môi: "Tiêu Kỳ vì cứu tớ mà bị thương.” "Gái gì?" Nguyễn Tích Thời ngẩn ra, ngay sau đó, cô nhìn thấy ông chủ bị bắt kia thì hiểu ra: "Anh ta không sao chứ?” "Tớ không biết.
Đã có binh lính đưa anh ấy đến bệnh viện rồi." Trên mặt Tống Ngọc Sương là sự lo lắng không giấu được: "À đúng rồi, sao tớ lại cảm thấy như tớ vừa nhìn thấy cô Cung vậy?” “Chuyện này nói ra thì dài dòng, sau này tớ sẽ nói với cậu.
Nguyễn Tích Thời nói xong thì ánh mắt cô lại dừng trên người ông chủ bị bắt kia.
Hiện giờ Cung Ngọc Dao đã chết, ông chủ này chính là manh mối duy nhất.
Cô đi tới: "Ông là người của Cung Ngọc Dao?" Ông chủ cứng cổ không nói.
"Cung Ngọc Dao cho ông lợi ích gì mà khiến ông liều mạng giúp cô ta như vậy?" Nguyễn Tích Thời lại nói: "Ông cho rằng ông không nói gì thì tôi sẽ không biết sao?" Cô nhếch môi giễu cợt: "Đáng tiếc, Cung Ngọc Dao lại tìm một kẻ ngu ngốc như ông giúp cô ta nên mới lập tức bị lộ tẩy.” “Cô nói vậy là có ý gì?" Ông chủ rốt cuộc cũng có phản ứng, ông ta nhìn về phía Nguyễn Tích Thời.
“Lúc chúng tôi đến đoán câu đố, ông vừa mở miệng đã gọi tôi là phu nhân.” Nguyễn Tích Thời thản nhiên nói: "Tôi không đi cùng chồng tôi, tôi cũng không vấn tóc kiểu phụ nữ có chồng.
Vậy tại sao ông gọi bạn tôi là cô, còn tôi thì ông lại gọi là phu nhân?" Sắc mặt ông chủ méo mó.
“Đó là bởi vì ông đã sớm biết thân phận của tôi, ông cấu kết với Cung Ngọc Dao để dẫn tôi lên lầu.” Nguyễn Tích Thời nói: "Cung Ngọc Dao quen biết chúng tôi, biết Ngọc Sương thích thỏ, cho nên cái đèn lồng trên kia là do ông cố ý chọn đèn lồng hình con thỏ để thu hút sự chú ý của chúng tôi.” Tống Ngọc Sương nghe thấy lời của Nguyễn Tích Thời, tay cô ấy không khỏi nắm chặt.
Cô ấy bị lợi dụng ư?
“Vì sao cô đã sớm biết trong đó có bẫy mà còn muốn đi lên?" Ông chủ thấy sự việc bại lộ thì hung hăng nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời hỏi.
“Các người bày ra một cái bẫy lớn như vậy, tôi đương nhiên phải đi xem thử Tốt cuộc các người muốn làm cái gì,” Nguyễn Tích Thời nói: "Cho nên tôi bảo Ngọc Sương đi tìm Tiêu Kỳ và những người khác trước, là để tránh ông ra tay với cô ấy.” Nguyễn Tích Thời dừng một chút, cô nhìn về phía Tống Ngọc Sương: "Không ngờ cô ấy vẫn suýt chút nữa bị thương” Tống Ngọc Sương mím môi: "Là tớ lo lắng cho cậu cho nên không đi tìm Tiêu Kỳ và những người khác, vậy nên...” Đều tại cô ấy không nghe lời Nguyễn Tích Thời, nếu không phải Tiêu Kỳ kịp thời đuổi tới, bây giờ người bị đưa đến bệnh viện e rằng chính là cô ấy rồi.
“Chuyện này cũng không thể trách cậu, là tớ suy nghĩ không chu toàn." Nguyễn Tích Thời nói xong, cô lại nhìn về phía ông chủ, ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu ông không chịu nói, vậy thì đến đồn cảnh sát từ từ khai báo đi.” “Đưa ông ta đi." Phó Vân Đình trầm giọng nói, anh lại nhìn về phía người lính lái xe đã chết kia: "Chôn cất thi thể người lính này, cấp tiền trợ cấp cho người nhà của anh ta.
Còn có thi thể Cung Ngọc Dao, cũng đưa đến phủ Đốc quân đi.
Phái người thông báo cho Tổng tư lệnh Cao." "Vâng!" Binh lính lập tức hành động.
Tống Ngọc Sương nhìn ông chủ bị áp giải đi, cô ấy lại nhìn về phía Nguyễn Tích Thời như muốn nói gì đó.
Nguyễn Tích Thời liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô ấy: "Bên tớ không có việc gì rồi, nếu cậu lo lắng cho Tiêu Kỳ thì nhanh chóng đến bệnh viện xem anh ta đi." Tống Ngọc Sương nhìn Phó Vân Đình mặt lạnh như tiền ở bên cạnh Nguyễn Tích Thời giống như thần hộ mệnh vậy.
Lúc này, cô ấy mới nói với Nguyễn Tích Thời: "Vậy tớ đi trước đây.
Đợi về nhà rồi thì cậu gọi điện thoại cho tớ nhé!” Cô ấy nói xong thì vội vàng rời đi.
Nguyễn Tích Thời nhìn Tống Ngọc Sương rời đi rồi mới quay đầu nhìn về phía Phó Vân Đình.
Phó Vân Đình nhíu chặt mày, đường viền hàm dưới căng thẳng, vẻ mặt anh không tốt mà nhìn chằm chằm vào Phó Minh Tu.