Chương 440 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 440 CAO DƯƠNG CHẾT hó Vân Đình nhìn cha mình.


P Về mặt ông Phó tỉnh táo, khó có thể đoán được ông ta đang suy nghĩ gì.


"Được." Phó Vân Đình lên tiếng.


Anh quay người định rời đi thì lại nghe thấy ông Phó gọi mình: "Vân Đình.” Phó Vân Đình quay lại: "Cha còn chuyện gì nữa?” “Con và Tích Thời...” Ông Phó ngừng rồi nói tiếp: "Các con làm hòa rồi à?" Ánh mắt Phó Vân Đình sâu thẳm.


Khóe môi anh mấp máy: "Có vợ chồng nào mà không cãi lộn, bây giờ hiểu lầm đã được giải toả, tất nhiên là không sao.” "Vậy là tốt rồi” Dường như ông Phó thở phào nhẹ nhõm: "Các con có thể làm hoà, cha cũng yên lòng." Ông ta gật đầu nói: "Được rồi, con mau đi đi, nếu bên này cha có tin tức thì sẽ cử người báo cho con” “Cảm ơn cha." Phó Vân Đình quay người rời đi.


Các thân binh cũng hùng dũng theo anh rời khỏi phủ nhà họ Phó.


Phó Vân Đình vừa rời đi, sắc mặt ông Phó đã sầm xuống.


Ồng ta bỗng nhiên vung tay, xoay người đi ra sân sau.


Ồng ta đẩy cửa phòng ra: "Thiên sư Trương” Nhưng không có ai đáp lại.


Xem ra thiên sư Trương vẫn chưa trở về thật.


Ông Phó đột nhiên nắm chặt hai tay.


Không ngờ lần này họ lại rơi vào tay Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời!


Cũng không biết lúc này thiên sư Trương thế nào.


Nếu thực sự bị Phó Vân Đình bắt được...


Trong mắt ông Phó là một màu u tối x..


Mấy ngày sau, thiên sư Trương như bốc hơi khỏi nhân gian, không hề có tin tức gì cả.


Ngược lại, Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời lại nhiều lần lên mặt báo vì Tạ Vũ Thu bị phát hiện có quan hệ tình cảm với sĩ quan quân nhu.


Không chỉ vậy, sĩ quan quân nhu đó còn lợi dụng mối quan hệ của Tạ Vũ Thu, đầu cơ trục lợi tuồn không ít quân giới ra ngoài, lại mua binh khí chất lượng cực kém làm hàng nhái thay vào.


Nếu chuyện này không được đào ra, nếu số binh khí này bị dùng trên chiến trường thì không biết có bao nhiêu binh sĩ sẽ thiệt mạng hoặc bị thương.


Khi biết chuyện này, Tổng thống giận tím mặt, tước quần hàm và đưa người đến nhà tù Phủ Quân chính đích thân thẩm vấn, cuối cùng không dưới hàng nghìn khẩu súng kém chất lượng đã được tìm thấy, gây chấn động thành Vân.


Tạ Vũ Thu cũng bị bỏ tù vì liên quan đến vấn đề này.


Phó Vân Đình lập công lớn, không chỉ được thăng quân hàm mà còn được khen thưởng tại đại hội Phủ Quân chính.


Không ai ngờ rằng một chuyện tầm phào lại trở thành một vụ án, sau bữa tối mọi người lại bàn tán chuyện này.


Sau đó, có người tình cờ gặp Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình đi cùng nhau, trông dáng vẻ hai người không có chút bất hoà nào.


Dân chúng bắt đầu suy đoán rằng họ đã diễn kịch để phá án, trong lúc nhất thời, nó trở thành đề tài bàn tán và được mọi người ca tụng.


“Không ngờ Tạ Vũ Thu lại cắn câu nhanh như thế." Ban đêm, Nguyễn Tích Thời cầm tờ báo, nằm trên đùi Phó Vân Đình nói.


“Việc này cũng có ý của sĩ quan quân nhu." Phó Vân Đình sờ mái tóc mềm mại như lụa của cô, trầm giọng nói: “Lần trước, khi anh đến thành Lê đã phát hiện súng của một số binh sĩ có vấn đề.


Những binh lính này đều lấy súng từ kho vũ khí.


Sau khi trở về, anh đến kho vũ khí một chuyến thì phát hiện nhiều khẩu súng bên trong đã được thay thế bằng những khẩu súng kém chất lượng, dùng mấy lần là có thể hỏng bất cứ lúc nào.” “Sau khi phát hiện Tạ Vũ Thu giật dây bên trong, lần này anh đã “vô tình” tiết lộ với Tạ Vũ Thu.


Mấy ngày nay, một lô vũ khí mới được đưa vào, tạm thời đang để ở kho vũ khí ngoài thành phố để tiến hành kiểm kê.


Có một số sĩ quan quân nhu ở kho vũ khí bên ngoài thành phố, bọn họ thấy quan hệ giữa anh và Tạ Vũ Thu tốt như vậy nên tất nhiên là không nghĩ ngờ gì, để đồng bọn lén lấy vũ khí vào lúc nửa đêm rồi vừa vặn bị bắt." Phó Vân Đình nói.


"Đúng như anh tưởng tượng, đúng là kế hoạch một hòn đá trúng hai con chim." Nguyễn Tích Thời hơi nghiêng đầu nhìn về phía anh từ sau tờ báo.


“Đây cũng là nhờ biểu hiện xuất sắc của phu nhân." Trong mắt Phó Vân Đình hiện ý cười: "Ngay cả anh cũng suýt tin, suýt chút nữa đã không muốn tiếp tục kế hoạch này nữa” Ngón tay thô ráp của anh lướt qua mắt cô: "Khi nhìn thấy em khóc, anh thật sự không muốn quan tâm những thứ đó nữa, chỉ muốn ôm em vào lòng.” “May mà kế hoạch của chúng ta rất thành công.” Nguyễn Tích Thời nắm chặt tay của anh: "Đáng tiếc vẫn không thể tìm được thiên sư Trương” “Anh đã sắp xếp người ở từng cửa ải rồi.


Ông ta không ngồi xe lửa, cũng không đi đường thủy, hơn nữa lại bị thương, chắc chắn lúc này ông ta vẫn đang ở thành Vân.” Khi nhắc đến công việc, sắc mặt Phó Vân Đình nghiêm túc hẳn lên: "Anh đã cử người đi tìm kiếm khắp nơi trong thành phố.


Sớm muộn gì cũng sẽ có manh mối.” “Còn cha anh thì sao?" Nguyễn Tích Thời ngồi dậy, nhìn về phía anh: “Chẳng phải ông ta cũng phái người đi tìm sao?” “Đúng là đang tìm nhưng không có manh mối gì cả” Phó Vân Đình thản nhiên nói.


"Anh cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến ông ta không?” Nguyễn Tích Thời hỏi.


Cô hï vọng qua việc này, Phó Vân Đình có thể nhìn rõ ông Phó là người như thế nào, để anh cảnh giác hơn, như vậy thì ông Phó không thể làm hại anh nữa.


Sắc mặt Phó Vân Đình trầm xuống.


Hôm đó anh đặc biệt quay lại phủ lục soát một lượt, chỉ để xem thái độ của ông Phó.


Ông Phó biểu hiện kín kẽ không sơ hở, không nhìn ra mánh khóe gì nhưng mấy ngày nay Phó Vân Đình để mắt tới những người được ông Phó phái đi và phát hiện những người này đều không nghiêm túc tìm kiếm, ở rất nhiều nơi đều làm qua loa cho xong, giống như đang diễn trò cho anh xem hơn.


Điều này khiến Phó Vân Đình không thể không nghĩ ngờ.


Phó Vân Đình đang định nói thì nghe thấy điện thoại dưới nhà đổ chuông.


“Reng reng reng..." “Anh đi nghe điện thoại trước đi!” Nguyễn Tích Thời khẽ đẩy anh và nói: "Quay lạinóisau." Phó Vân Đình bình tĩnh lại, đứng dậy đi nghe điện thoại.


Nguyễn Tích Thời cũng đứng dậy theo, vừa đi tới cửa...


"Cái gì?" Giọng của Phó Vân Đình từ dưới lầu truyền lên, nghe giọng điệu của anh có vẻ khó chịu.


Nguyễn Tích Thời nhíu mày lại.


Cô nhìn xuyên qua lan can, thấy Phó Vân Đình đứng thẳng lưng ở tầng dưới.


Nguyễn Tích Thời đi xuống tầng, nghe thấy Phó Vân Đình nhắc tới một cái tên quen thuộc: "Xác định Cao Dương chết thật sao?" Nguyễn Tích Thời giật mình.


Cô bước nhẹ nhàng, đi đến ghế sofa ngồi xuống rồi nhìn chằm chằm Phó Vân Đình.


Thấy cô đến, Phó Vân Đình nhìn cô rồi nói với người bên kia điện thoại: “Phạm nhân có manh mối gì không?” ”..


Hiểu rồi.” Thấy anh cúp điện thoại, Nguyễn Tích Thời lập tức hỏi: "Cao Dương chết rồi àm Phó Vân Đình ừm một tiếng: "Mới phát hiện cách đây nửa giờ, anh ta chết trong một căn phòng ở kỹ viện, khi được tìm thấy thì người đã chết rồi.” Trong kỹ viện?


Vậy là anh ta chết khi chơi gái?


Nguyễn Tích Thời nhìn thấy anh đứng dậy cũng đứng dậy: "Anh đi hiện trường à?


Em cũng đi” Phó Vân Đình khẽ nhíu mày: "Nơi đó là kỹ viện, không sạch sẽ." “Không phải em ..” Nguyễn Tích Thời định nói không phải mình chưa đi bao giờ, cũng may phanh kịp, suýt cắn vào lưỡi của mình...


“...


Đi làm gì, em chỉ muốn xem hiện trường chút thôi, nhỡ đâu gặp ma quỷ gì đó, nói không chừng “em có thể moi ra được một số manh mối mà người khác không biết.” Phó Vân Đình suy nghĩ một lúc, không phản đối nữa: "Đi thôi.” Anh nhìn chiếc váy lộ vai trên người cô: "Đi mặc quần áo vào." “Được rồi." Nguyễn Tích Thời lập tức chạy lên tầng thay quần áo, lại vào phòng chú tư một chuyến dặn Tế Tế để mắt chú tư rồi vội vàng theo Phó Vân Đình lên xe.


Hai người đến phố ăn chơi, Cao Dương tới một trong những nơi nổi tiếng nhất của con phố này.


  • Trước
  • Sau