Chương 427 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 427 CHÚ TƯ X ong rồi, lại nói sai rồi.


Phó Nhất chỉ muốn tự tát cho mình một cái.


Sao anh ta lại không thể khống chế được cái miệng này của mình chứ!


Anh ta nuốt vội nước miếng, nhanh chóng quay đi, ánh mắt lảng tránh, trong lòng cầu nguyện mãi rằng thiếu soái sẽ không đuối anh ta xuống xe.


Một lúc sau, anh ta nghe thấy giọng của Phó Vân Đình vang lên từ phía sau: “Kết quả thẩm vấn thế nào rồi?” Phó Nhất nghe thấy Phó Vân Đình không có ý định đuổi anh ta xuống xe, anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng trả lời: “Tên công nhân đó cứ lặp đi lặp lại mấy câu giống nhau, anh ta khăng khăng nói rằng mình chỉ được thuê đến làm thay ca, không biết gì về những chuyện khác.


Tôi quan sát kỹ dáng vẻ của anh ta, thấy không có vẻ gì giống như đang nói dối.” “Ông chủ Lý của tiệm sửa chữa bên kia thì sao?” Phó Vân Đình lại hỏi.


“Cảnh sát đã đến đó và đã niêm phong cửa tiệm rồi.


Mấy chủ tiệm bên cạnh cho biết sáng nay ông chủ Lý không mở cửa.


Tuy nhiên, họ còn nhớ tối hôm qua, ông ta đã mở cửa tiệm đến rất muộn, họ đi qua vào khoảng mười một, mười hai giờ đêm, vẫn thấy đèn trong tiệm còn sáng.


Họ tưởng rằng ông ta làm việc đến khuya, cho nên hôm nay mới nghỉ ở nhà không mở cửa nữa” Phó Nhất giải thích.


“Có vẻ như ông ta đã bỏ trốn rồi” Phó Vân Đình lạnh lùng nói: “Tối hôm qua mở cửa muộn như vậy, chắc là đã lợi dụng lúc không ai chú ý để chuyển đi những thứ quan trọng” “Cảnh sát cũng nghĩ như vậy, họ đã cử người canh gác chặt chẽ quanh khu vực tiệm sửa chữa của ông ta.


Nếu ông ta còn quay lại, là có thể một lưới bắt hết” Phó Nhất tiếp lời: “Còn về nhà riêng của ông ta, cũng đã cử người đi điều tra, chắc chắn sẽ có thông tin mới trong thời gian ngắn” “Còn người của sòng bạc Bình An thì sao?” Phó Vân Đình hỏi.


“Cảnh sát đã đến hỏi và bắt được hai tên chơi gian lận, nhìn thấy cảnh sát thì bọn chúng lập tức bỏ chạy.


Cuối cùng, sau khi bị bắt và tra hỏi, bọn chúng khai ra rằng lý do người đó có thể thắng liên tục trước đây là vì đã chỉ tiền thuê bọn chúng diễn trò.


Còn về thân phận và bối cảnh của người đó là gì, bọn chúng hoàn toàn không biết gì cả.


Những người khác trong sòng bạc cũng không ai quen biết ông ta” Phó Nhất nói.


“Vở kịch này đúng là được dàn dựng quá hoàn hảo, không một kế hở nào” Ánh mắt Phó Vân Đình lạnh lẽo.


“Đúng vậy, vòng vo một hồi, cuối cùng chỉ bắt được tên công nhân cái gì cũng không biết này.” Phó Nhất nói.


“Lại cử thêm người đến bến tàu và ga tàu hỏa mai phục.” Phó Vân Đình nói: “Nếu như hai người này định bỏ trốn, cho dù đi đường bộ hay đường thủy, nhất định phải đi qua hai địa điểm này” “Vâng.” Phó Nhất đáp.


“Đúng rồi” Phó Vân Đình như bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Tôi thấy gần đây hình như cậu khá rảnh rỗi, vậy thì mọi chuyện bên phía đồn cảnh sát và việc bắt giữ hai người này, tôi giao cho cậu phụ trách.


Nếu có bất kỳ thông tin gì, phải báo cáo cho tôi không bỏ sót chữ nào” Đều giao cho anh ta phụ trách?


Phó Nhất kinh ngạc.


“Nhị gia, nếu vừa phải phụ trách bên phía đồn cảnh sát lại vừa phải lo việc bắt người ở ga tàu hỏa và bến tàu, cho dù tôi có ba đầu sáu tay cũng không kịp đâu!” Anh ta nói: “Hay là để Tên Điên phụ trách việc bắt người đi” “Tính tình của cậu ta nóng nảy, chuyện này giao cho cậu vẫn phù hợp hơn” Phó Vân Đình quét mắt liếc nhìn anh ta.


“Vậy giao việc thẩm vấn cho anh ta?” “Tôi nhận thấy cậu thích nói nhiều hơn, trong việc thẩm vấn, tôi nghĩ vẫn là giao cho cậu sẽ hợp lý hơn” Phó Vân Đình thắn nhiên nói: “Chuyện này cứ quyết định vậy đi” Phó Nhất nghe thấy mấy chữ thích nói nhiều hơn, lập tức mặt mày ủ rũ.


Quả nhiên Thiếu soái Phó đang trả thù vì vừa rồi anh ta hỏi chuyện không nên hỏi.


Phó Nhất tan nát cõi lòng.


Sau này anh ta sẽ không bao giờ nhiều lời nữa!


Thấy Phó Nhất không lên tiếng nữa, Phó Vân Đình quay đầu nhìn mưa bên ngoài cửa sổ.


Ánh mắt anh hơi trầm xuống.


Nếu có thể tìm thấy bọn họ ở hai nơi này là điều tốt nhất.


Nhưng nếu không tìm thấy...


Vậy bọn họ có thể đã không còn trên thế giới này nữa.


xượn Nguyễn Tích Thời trở về nhà.


Cô cẩn thận ôm con ma đó về phòng, gọi Tể Tế: “Tế Tể, cậu mau ra đây” Tế Tể không nhanh không chậm xuất hiện: “Làm gì?” “Cậu có cách nào cứu nó không?” Nguyễn Tích Thời hỏi.


Tế Tế khoanh tay lại: “Trước đây đâu có thấy cô chủ động tích cực tìm tôi như vậy, thế mà bây giờ có chuyện, lại nhanh chóng đến tìm ông đây ngay sao?” “Cậu là người luôn có rất nhiều cách mà” Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng nịnh nọt, khuôn mặt tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn: “Cậu nhất định sẽ tìm ra cách cứu nó, phải không?” Nghe được Nguyễn Tích Thời khen ngợi mình, cái cằm nhỏ của Tế Tế ngay lập tức ngẩng cao lên tận trời: “Đó là đương nhiên rồi!” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời sáng lên.


“Tuy nhiên...” Tế Tể dừng lại: "Tôi không khuyên cô cứu nó” Nguyễn Tích Thời ngẩn người: “Tại sao?” “Bởi vì sẽ hao tổn linh lực đấy” Tế Tế liếc nhìn hồn ma đang nằm bất động trên giường với vẻ mặt chán ghét: “Cô xem bộ dạng của nó bây giờ kìa, rõ ràng là bị huyền thuật sư đánh tan linh lực, chỉ có thể truyền linh lực cho nó mới có thể tạm thời giúp nó ngưng tụ lại.


Nhưng làm như vậy sẽ tiêu tốn không ít lĩnh lực của cô, nó chỉ là một con ma nhỏ bé, chẳng có tác dụng gì, không đáng không đáng chút nào!” “Hơn nữa, cô không cảm thấy điều này thật kỳ lạ sao?


Chỉ là một con ma nhỏ tà thất tôi noi hy căn hông só gì bốc thung k1 so L0 hy nhật sư kia lại nhất quyết phải giết nó?


Điều này chứng tỏ chắc chắn có điều gì đó không ổn!” Cái đầu nhỏ của Tế Tể lắc lư, tổng kết chắc nịch: “Vì vậy, để tránh kéo theo rắc rối không cần thiết, tốt nhất là cô đừng bận tâm đến nó nữa, cứ bỏ mặc nó đi!” Nguyễn Tích Thời nhìn sang con ma trên giường.


Con ma này vẫn chỉ là một đám sương mờ ảo, khuôn mặt không thể nhìn rõ, mỏng manh gần như trong suốt, dường như nó có thể tan biến bất cứ lúc nào.


Mặc dù con ma trông yếu ớt đến vậy nhưng lại sở hữu một ý chí sinh tồn mạnh mẽ đến kinh ngạc.


Vừa rồi ở ngoài xe, nếu không nhờ sự kiên trì của nó, có lẽ giờ này nó đã sớm hồn phi phách tán.


Từ khi sở hữu thiên nhãn, Nguyễn Tích Thời đã từng chứng kiến vô số ma quỷ nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải một con ma cố chấp đến vậy.


“Nếu như tôi đã quyết định cứu nó, vậy thì ít nhất cũng nên cho nó một cơ hội nữa, ít nhất hãy để nó có thể bày tỏ những tâm nguyện chưa hoàn thành trong lòng” Nguyễn Tích Thời nói.


Còn một nguyên nhân nữa, Nguyễn Tích Thời không nói ra.


Con ma này cho cô một cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt.


Cô muốn nhìn xem, con ma này rốt cuộc là ai.


Nguyễn Tích Thời nghĩ trong lòng, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên người conma.


Linh lực từ đầu ngón tay của cô từ từ chảy vào cơ thể con ma, dần dần, cô cảm nhận được con ma dưới tay cô ngưng tụ lại, hình thành một cơ thể thật.


Cô mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.


Mặc dù ngũ quan vẫn còn hơi mờ nhạt nhưng chỉ cần nhìn vào hình dáng ấy, cô đã ngay lập tức nhận ra người đó là ai.


“Chú tư...” Tay cô run lên.


Không thể nào, sao con ma này có thể là chú tư chứ?


Chú tư rõ ràng phải ở thôn Thanh Thủy mới đúng, tại sao lại ở đây...


Nhất định là cô nhìn nhầm rồi.


Con ma này chắc chắn chỉ là trông giống chú tư thôi.


Nó không phải là chú tư!


Nguyễn Tích Thời tự an ủi bản thân, nhưng tay vẫn tăng tốc độ truyền linh lực.


Ecb@côxin thôn một chuTG/TE nhàn mm nút rhỢU Nhiều linh lực như vậy, cứ thế mà cho không con ma này rồi!


Thà rằng cho nó hút còn hơn!


Giờ phút này, cả người Nguyễn Tích Thời hoàn toàn căng cứng, cô hoàn toàn không thể nghe thấy bất kỳ lời nói nào của Tế Tế nữa, cô chỉ nhìn chằm chằm vào con ma trên giường, nhìn thấy con ma này càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng, khuôn mặt của con ma hiện lên, giống hệt như khuôn mặt của chú tư.


Chỉ là đôi mắt của con ma này đã bị móc đi, để lại hai hốc máu trống rỗng.


“Xoạt” Đầu con ma động đậy, đột nhiên giơ tay, nắm lấy cổ tay Nguyễn Tích Thời.


Miệng ông ấy khẽ mấp máy, như thể đang dò xét điều gì đó, sau một khoảng thời gian dài, mới chậm rãi mở miệng: “...


Cháu gái Tích Thời?”


  • Trước
  • Sau