Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 418 GIẢM NHẸ HÌNH PHẠT à Phó là người không có lợi thì không dậy sớm.
Để bảo vệ địa vị của B mình, bà ta có thể nhẫn tâm giết chết người nhà, vậy làm sao bà ta có thể tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm chỉ để bắt vài tên tội phạm?
Bà ta làm như vậy chắc chắn đã có kế hoạch chu toàn.
Cô nhìn Phó Vân Đình, đôi mày thanh tú lộ ra vẻ lạnh lùng.
Phó Vân Đình nhìn cô, trầm giọng nói: “Lần này bà ta đã ngăn chặn một kế hoạch vượt ngục lớn, còn xả thân cứu người, lập được hai công lớn” Anh nói: “Hai công lớn này có thể khiến bà ta được giảm nhẹ hoặc miễn trừ hình phạt” “Giảm nhẹ hoặc miễn trừ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tích Thời lạnh xuống: “Bà ta buôn lậu muối.” “Nhưng bà ta tự thú rồi” Phó Vân Đình nói: “Bà ta còn khai ra một kẻ chủ mưu buôn lậu muối khác.” Theo luật pháp thì bản thân bà ta đã có thể được giảm một phần hình phạt rồi, bây giờ lại thêm hai công lớn này cùng với việc bà ta bị thương, e rằng sẽ được xử nhẹ hơn.
“Không ngờ bà ta ở trong tù lại có thể tạo ra một kế hoạch chu đáo như vậy” Khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Tích Thời lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Anh nghĩ đây là kế hoạch của bà ta hay là có người giúp bà ta?” Phó Vân Đình cởi cúc áo tay áo mới cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Anh lạnh nhạt nói: “Trước khi bà ta vào tù, đồ đạc trên người đều đã bị lục soát, không có vàng bạc châu báu gì có thể mua chuộc mấy tên tội phạm đó.
Không có tiền, cho dù là tử tù thì cũng sẽ không bị bà ta dùng vài câu nói mà lay động” Ai cũng hiểu đạo lý sống thêm được ngày nào hay ngày ấy.
Mạo hiểm làm việc luôn phải có chút lợi lộc xứng đáng với rủi ro.
Hơn nữa kết quả của việc này đã được biết trước.
Mấy tên tội phạm này nhất quyết khai bọn họ tự mình muốn vượt ngục, chứng tỏ bà Phó nhất định đã cho đủ lợi lộc.
“Gần đây có ai đến thăm bà ta không?” Nguyễn Tích Thời hỏi.
“Cha anh, còn có vài người bạn cũ của bà ta” Phó Vân Đình nói: “Bọn họ đều có khả năng lén đưa tiền cho bà ta” Khi nhắc đến cha mình, sắc mặt anh lại hơi sa sầm.
Bản thân anh cũng không ngờ người anh nghi ngờ nhất bây giờ lại là cha mình.
Nếu là trước đây, anh đoán ai cũng sẽ không đoán ông Phó.
Nhưng sau chuyện của bà Phó lần này, anh bắt đầu cảm thấy mình không hiểu cha mình, bộ mặt thật sự của cha có lẽ không giống với những gì anh vẫn nghĩ.
Nguyễn Tích Thời thấy anh trầm ngâm thì nói: “Bất kể người đưa tiền cho bà ta là ai thì kẻ đó nhất định biết kế hoạch này.
Mua chuộc mấy tên tội phạm đó chắc chắn cần không ít tiền.
Người trong tù không cần nhiều tiền như vậy, người thường đưa tiền hối lộ sẽ không nghĩ đến việc đưa cho bà ta nhiều như thế” “Anh đã tự mình lục soát, trên người mấy tên tội phạm này không có ngân phiếu hay đồ vật giá trị nào.” Phó Vân Đình nói: “Số tiền này hẳn đã được đưa Ta ngoài.
Anh đã phái người đi điều tra người nhà hoặc bạn bè thân thích của bọn họ xem có ai đột nhiên có một khoản tiền lớn hay không” Chỉ có tìm được số tiền kia và người có được khoản tiền này thì mới có thể lấy ra làm bằng chứng.
Nhưng bà Phó là người cẩn thận, bà ta không dễ dàng để lộ sơ hở như vậy.
Ba ngày sau, bà Phó đã có thể xuống giường đi lại.
Sở cảnh sát bên kia cũng truyền đến tin tức nói bà ta lập công chuộc tội, lại bị thương vì bắt tội phạm nên đặc cách cho bà ta tạm thời về nhà dưỡng bệnh, còn về việc sau này có tiếp tục ngồi tù hay không hay là ở nhà theo dõi thì phải đợi bà ta khỏi hẳn rồi mới tuyên án.
Nhưng cho dù thế nào thì bây giờ mục đích của bà Phó đã đạt được, bà ta từ trong tù trở về nhà.
Ông Phó nghe tin lập tức dẫn theo Phó Minh Tu đứng ở cửa chờ bà ta từ sáng sớm.
Xe của bệnh viện đưa bà ta đến cửa, đi cùng còn có hai cảnh sát.
“Vết thương của bà Phó vẫn chưa lành hẳn, bác sĩ nói cần phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày” Cảnh sát nói.
“Cảm ơn.
Ông Phó đỡ bà Phó, ánh mắt đầy lo lắng nhìn bà ta.
Chương Đình cũng ở bên cạnh ôm bụng nhìn bọn họ, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Bà Phó vẫn đang trong thời gian thụ án, dù vết thương có lành hay không thì vẫn mong Kinh lược sứ để ý đến lời nói và hành động của phu nhân, thời gian này không nên ra khỏi phủ, tránh gây ra những phiền phức không đáng có.” Cônhsarlgindr “Tôi biết” Ông Phó gật đầu.
Nhìn cảnh sát rời đi, ông Phó mới đỡ phu nhân vào trong: “Không ngờ lần này phu nhân lại lập công chuộc tội, may mà không bị thương nặng, nếu không cũng là được một mất mười” “Cũng là em may mắn” Bà Phó thản nhiên nói, ánh mắt lướt qua Phó Minh Tu, rồi dừng lại trên người Chương Đình: “Nhưng bên cạnh lão gia cũng có vợ đẹp rồi, e rằng đã không còn mong em trở về nữa” “Phu nhân nói gì vậy” Sắc mặt ông Phó không đối: “Em mãi mãi là vợ của anh, không ai có thể lay chuyển địa vị của em” Chương Đình nghe ông Phó nói vậy, sắc mặt cô ta trắng bệch, răng cắn chặt môi.
“Mẹ, mẹ không khỏe, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi trước đi” Phó Minh Tu lên tiếng.
Bà Phó cụp mắt xuống, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, lại nhìn Chương Đình đang đứng im tại chỗ, sau đó lạnh lùng ừ một tiếng rồi để ông Phó và Phó Minh Tu đỡ mình vào sân trong.
Chương Đình nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ, tay đặt trên bụng siết chặt, một lát sau vẫn chậm rãi bước theo.
Ai biết bà Phó sẽ nói gì sau lưng cô ta, vất vả lắm mới có được sự yêu thích của ông Phó, cô ta không muốn bị người khác nhân cơ hội!
Cô ta đi theo đến phòng, thấy ông Phó và Phó Minh Tu cẩn thận đỡ bà Phó nằm xuống giường.
Sắc mặt bà Phó tái nhợt, da dễ thô ráp, xem ra những ngày trong tù rất khó khăn.
Chương Đình thầm vui mừng trong lòng.
Tuổi bà Phó cũng lớn rồi, hơn nữa giày vò một phen như vậy, bây giờ chỗ nào sánh bằng cô ta.
Dù có trở về thì sao, chỉ cần cô ta trẻ đẹp, nhất định có cách nắm giữ trái tim của lão gia!
Hơn nữa, bây giờ cô ta còn đang mang thai.
Tay cô ta vuốt ve bụng, ánh mắt lóe lên nhìn bà Phó.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô ta, bà Phó cũng đột nhiên quay sang nhìn cô ta.
“Trước đây Chương Đình ở bên cạnh em, em thật không ngờ lão gia lại thích cô ta” Bà Phó chậm rãi nói.
“Về chuyện này, phu nhân..” Ông Phó còn chưa nói xong, lại thấy bà Phó khẽ giơ tay lên.
“Đàn ông cưới vợ bé cũng là chuyện thường, nếu lão gia đã thích thì cũng không cần giải thích gì với em” Bà Phó thản nhiên nói: “Hơn nữa, mấy ngày nay em không ở bên lão gia, lão gia có người hầu hạ, em cũng yên tâm” Nghe bà Phó nói vậy, ông Phó ngược lại khá bất ngờ: “Phu nhân rộng lượng” “Chỉ là bây giờ cô ta đang mang thai, e rằng tạm thời cũng không thể hầu hạ lão gia” Bà Phó dừng lại một chút, ánh mắt dừng trên mặt Chương Đình: “Vừa hay em cũng thiếu người nói chuyện, chi bằng để cô ta như trước đây, ngày thường vẫn ở đây với em, cũng tiện trò chuyện, giải khuây cho nhau.”