Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 416 HÌNH NHƯ LÀ CON TRAI C hương Đình vuốt ve bụng, khóe mắt và chân mày tràn đầy vẻ đắc ý.
“Hơn nữa, thầy bói còn nói, nhìn dáng bụng của tôi chắc là con trai đấy!" Cô ta vui vẻ nói.
Nhìn dáng bụng?
Nguyễn Tích Thời nhìn xuống cái bụng phẳng lì của cô ta, chẳng thấy có hình dạng gì cả.
Thầy bói này chắc là có khả năng nhìn xuyên thấu rồi.
"Vậy thì chúc mừng cha." Phó Vân Đình thờ ơ nói.
Thấy Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình không có biểu cảm gì, Chương Đình chớp mắt lại nói: "Nói thật, Tích Thời, chị kết hôn với Vân Đình lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa có con à?" Cô ta tỏ ra mình là bề trên: "Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội nặng nhất đấy, chị là vợ cả của Vân Đình, phải nhanh chóng cố gắng mới đúng!” Nói xong, cô ta quay sang hỏi ý kiến của ông Phó: "Lão gia, em nói có đúng không?" Ông Phó liếc nhìn cô ta, gật đầu nhẹ rồi nói với hai người Phó Vân Đình: "Các con cũng không còn trẻ nữa, đúng là nên có một đứa con." Thấy lão gia ủng hộ, Chương Đình càng thêm đắc ý.
Nhìn thấy vẻ đắc ý của Chương Đình, trong lòng Nguyễn Tích Thời trào lên một cảm giác chế giễu.
Cô chưa kịp mở miệng, đã nghe Phó Vân Đình lạnh lùng nói: "Con và Tích Thời tạm thời chưa có ý định có con.
Tích Thời còn đang đi học, ưu tiên hàng đầu vẫn là việc học.” Phó Vân Đình chưa nói hết câu, Chương Đình đã kêu lên một tiếng: "Tích Thời, chị làm như vậy là không đúng rồi." Cô ta nhìn Nguyễn Tích Thời, vẻ mặt tỏ ra hết sức chân thành, nhưng lớp trang điểm dày cộp trên mặt khiến cô ta trông giống như những bà lão hay ngồi tám chuyện trước cổng: "Tích Thời, chị đã là vợ rồi, sao còn đi học nữa, ở nhà chăm chồng dạy con mới đúng chứ!” “Tôi đi làm cả ngày, cô ấy ở nhà chăm ai?" Phó Vân Đình lạnh lùng nhìn Chương Đình, ánh mắt khiến cô ta rùng mình, lập tức im bặt.
Ánh mắt của Phó Vân Đình quét qua cô ta, rồi dừng lại trên người ông Phó: “Nói đến đây, con còn phải cảm ơn cha đã giới thiệu công việc này cho con." Sắc mặt của ông Phó càng lúc càng nặng nề.
Trước đây, mặc dù Phó Vân Đình hành động ngang ngược nhưng luôn nghe lời ông ta.
Nhưng kể từ khi ở bên Nguyễn Tích Thời, Phó Vân Đình ngày càng lệch khỏi tầm kiểm soát, thậm chí đôi khi ông ta còn không hiểu rõ con trai mình đang muốn gì.
Ông ta không nhịn được nhìn sang Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời ngoan ngoãn đứng bên cạnh Phó Vân Đình, vẻ ngoài dịu dàng, ai nhìn vào cũng không nghĩ cô gái nhỏ này lại có thể ảnh hưởng đến mọi người như vậy.
Nhưng thực tế, kể từ khi Nguyễn Tích Thời trở lại thành Vân, nhà họ Phó đã có nhiều thay đổi lớn.
Mọi thứ thoạt nhìn dường như không liên quan gì đến Nguyễn Tích Thời nhưng suy nghĩ kỹ lại, tất cả đều có liên quan đến cô.
Thấy cha đang suy tư nhìn Nguyễn Tích Thời, Phó Vân Đình lên tiếng: "Cha gọi chúng con đến, chắc không chỉ để nói chuyện này đâu nhỉ?” Ông Phó lấy lại tỉnh thần, dời mắt: "Đương nhiên là không rồi, chỉ là muốn thông báo cho các con chuyện dì Chương có thai, còn chuyện các con muốn có con hay không, tùy thuộc vào quyết định của các con.” Ông ta dừng lại, không tiếp tục câu chuyện này nữa.
Mọi người ngồi xuống ghế sofa.
Nguyễn Tích Thời lấy một quả quýt trong đĩa trái cây ăn, cô ăn một miếng rồi đặt lại xuống bàn.
Một lát sau, thức ăn đã được dọn lên, mọi người đứng dậy đi vào phòng ăn.
Phó Minh Tu không ở nhà, bàn ăn rộng rãi chỉ có vài người ngồi, trông trống trải.
Khi ngồi xuống, ánh mắt Chương Đình nhìn Nguyễn Tích Thời, trong mắt cô ta trần đây ác ý.
Còn chưa kịp ăn một miếng, cô ta đột nhiên "oe” một tiếng, che miệng lại.
“Sao vậy?" Ông Phó hỏi.
“Em hơi buồn nôn." Chương Đình nói.
“Lúc mang thai thường sẽ như vậy.” Ông Phó nói: "Nếu không thoải mái thì em vào phòng nghỉ ngơi trước đi.” “Em không sao." Chương Đình nói: “Chỉ hơi buồn nôn thôi, nghỉ ngơi một lát là ổn rồi.” Nói rồi, cô ta vừa ôm ngực vừa nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: "Tích Thời, chỗ chị có nước, có thể rót cho em một ly được không?” Nguyễn Tích Thời liếc nhìn cô ta một cái rồi rót cho cô ta một ly nước.
Chương Đình cầm lấy cốc nước, uống một ngụm, nhíu mày, rồi lại nhìn vào đĩa trái cây: "Em còn muốn ăn trái cây khai vị.
Tích Thời, phiền chị lấy cho em một quả được không?” Nguyễn Tích Thời khẽ cau mày.
Cô ta coi cô là người hầu mà sai khiến đấy à?
Chương Đình giơ tay ra trước mặt Nguyễn Tích Thời, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý Mấy ngày nay, cô ta đã thầm thì vào tai ông Phó, muốn gọi Nguyễn Tích Thời đến để khoe khoang, làm sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội này chứ?
Cô ta là một phụ nữ mang thai, nếu Nguyễn Tích Thời không chịu giúp, cô ta có thể nhân cơ hội này giả vờ yếu đuối với ông Phó, thậm chí còn có thể chia rẽ mối quan hệ giữa Phó Vân Đình và ông Phó.
Đến lúc đó, khi con trai cô ta chào đời, biết đâu có thể sẽ thừa kế vị trí của ông Phó...
Còn về Phó Tu Minh, một người tàn tật mới phục hồi, Chương Đình chẳng thèm để ý.
Dã tâm và âm mưu của Chương Đình hiện rõ trên khuôn mặt của cô ta.
Phó Vân Đình cau mày, trong mắt lóe lên vẻ giận dữ.
Ở đây cũng không thiếu người hầu, vậy mà Chương Đình lại cứ bắt Nguyễn mi mg Anh lạnh lùng định lên tiếng nhưng đùi lại bị Nguyễn Tích Thời véo nhẹ, sau đó, Nguyễn Tích Thời lấy một quả quýt, bóc sẵn rồi đưa cho cô ta.
Chương Đình nhận lấy quả quýt, nhìn Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình.
Nguyễn Tích Thời thì không nói nhưng sao Phó Vân Đình lại bình tĩnh như vậy?
Chương Đình vừa nghĩ vừa đưa một miếng quýt vào miệng.
Một vị chua khó tả lập tức tràn ngập trong miệng cô ta.
Chương Đình suýt nữa thì nhổ ra!
“Đúng rồi, quả quýt này hơi chua." Cô ta chưa kịp nhổ ra, Nguyễn Tích Thời ở bên cạnh nói: "Nhưng người ta thường nói thích ăn chua là sinh con trai, thích ăn cay là sinh con gái, nếu trong bụng cô là con trai chắc không sợ chút vị chua này chứ?” Chương Đình: ".” Mặt mày cô ta méo mó, cố nuốt miếng quýt chua đó xuống, rồi miễn cưỡng nói: “Không, không hề chua tí nào.” Nguyễn Tích Thời mỉm cười: "Vậy thì cô ăn nhiều vào nhé, không đủ tôi bóc thêm cho cô.
Tay Chương Đình run lên.
"Ăn đi” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời lấp lánh nhìn cô ta, giống như một con cáo nhỏ tĩnh ranh.
Khóe môi Phó Vân Đình hơi nhếch lên cố kìm nén tiếng cười.
Dưới ánh mắt của mọi người, Chương Đình đành cắn răng, cố nuốt từng miếng quýt chua.
Vị chua lan từ miệng xuống cổ họng, cảm giác buồn nôn dâng lên.
Chương Đình ăn được một nửa, cô ta không chịu được nữa, ọe hết cả ra!
Mùi hôi lan khắp phòng ăn.
Ông Phó nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng: "Đã nói em không khỏe thì vào phòng nghỉ ngơi, còn cố ở đây làm gì.” Ông ta quay sang bảo người làm: "Đưa dì Chương vào phòng.” Chương Đình nôn đến mức cả người run rẩy.
Cô ta ngẩng đầu lên định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Tích Thời đang thong thả bóc một quả quýt khác, cơn buồn nôn lại dâng lên, cô ta không dám nói gì nữa, để người làm đưa về phòng.
Cho đến khi ăn xong, mọi người đều rời đi, Chương Đình cũng không dám ra khỏi phòng.