Chương 415 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 415 CÔ TA CÓ THAI RỒI P hó Vân Đình nheo mắt lại.


Nguyễn Tích Thời thấy ánh mắt của anh, cô cảm thấy có gì đó không ốn, lập tức rụt tay lại, cảnh giác nhìn anh.


“Hôm nay món tráng miệng là xoài à?" Phó Vân Đình hỏi.


“Mũi anh mũi chó à?" Nguyễn Tích Thời trêu chọc anh: "Nói sai rồi.” Chưa dứt lời, cô đã bị Phó Vân Đình kéo vào lòng: "Để anh ngửi thử xem mùi “Này, anh đừng có làm loạn!" Nguyễn Tích Thời chống tay vào ngực anh, hai má hơi ửng đỏ: "Em đầu hàng, là xoài!” Phó Vân Đình mỉm cười hài lòng.


Anh đã nói mà, anh luôn có thể nhận ra mùi hương của Nguyễn Tích Thời.


Trên người cô vẫn còn vương vấn mùi hương trái cây nhè nhẹ khiến Phó Vân Đình không nhịn được muốn cắn một miếng.


Nguyễn Tích Thời nhìn ra ý định của anh, eo hơi nhói lên, vội vàng nắm lấy tay anh, nói: "Hôm nay em có phát hiện mới ở phủ Đốc quân!” Phó Vân Đình miễn cưỡng dời sự chú ý khỏi Nguyễn Tích Thời: "Phát hiện gì?” “Em tìm thấy trong phủ Đốc quân có vài tờ giấy, trên đó đều là thơ.” Nguyễn Tích Thời nói: "Còn đều là thơ tình.” “Điều này chứng tỏ cô ta thực sự có người mình thích." Phó Vân Đình nói.


Nguyễn Tích Thời gật đầu: "Hơn nữa đúng như anh nghĩ, những bài thơ trước đây và bây giờ hoàn toàn khác nhau.


Trước đây, cô ta viết những bài thơ tình yêu mặn nồng, nhưng bây giờ lại đầy ai oán tương tư, có vẻ như người đàn ông đó đã khiến cô ta thất vọng." “Đây chính là điểm đột phá của chúng ta” Phó Vân Đình nói.


"Nhưng ngoài những bài thơ đó, em không tìm thấy bất kỳ thứ gì khác để chứng minh thân phận của người đàn ông đó trong phòng của cô ta” Nguyễn Tích Thời nói, rồi dừng lại, cô chợt nghĩ đến chiếc bàn làm việc trống trơn.


"Sao vậy?" Phó Vân Đình hỏi.


Nguyễn Tích Thời lấy lại tỉnh thần, lắc đầu: "Không có gì, em chỉ đang nghĩxem còn manh mối nào khác không.


Nếu có, nó chắc chắn rất quan trọng đối với Cung Ngọc Dao, cô ta sẽ luôn mang theo bên mình.


Nơi có khả năng nhất theo lý mà nói chắc là nhà chồng cô ta - nơi cô ta ở lâu dài.” Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: "Nhưng với thái độ của nhà họ Cao đối với cô ta, Cung Ngọc Dao chắc chắn không yên tâm để ở đó." “Có thể không ở nhà họ Cao.


Phó Vân Đình nói: “Anh sẽ cho người đi điều tra xem cô ta còn chỗ ở hay cứ điểm nào khác không” Nguyễn Tích Thời khẽ ừ một tiếng.


“Đừng lo lắng” Phó Vân Đình thấy cô cau mày, liền ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “Chuyện này cứ giao cho anh, dù sau lưng cô ta còn có ai chỉ cần muốn làm hại em, anh sẽ tìm ra tất cả” Nguyễn Tích Thời khẽ gật đầu.


Việc điều tra được giao cho thuộc hạ của Phó Vân Đình.


Thoắt cái đã đến tháng Tám.


Hai người nhân lúc không có việc gì bèn mua thêm ít đồ nội thất.


Phủ Thiếu soái lần trước bị cháy, hai tháng trước đã sửa xong nhưng mùi vẫn còn rất nồng, tạm thời chưa thể ở được.


Toàn bộ nội thất trước đây đều bị thiêu rụi, giờ cả ngôi nhà trống rỗng.


Hai người mua sắm mấy ngày mới lấp đầy ngôi nhà.


Chỉ tiếc những bức ảnh trong phòng ảnh cũng bị cháy hết.


May mắn là còn bản gốc, Phó Vân Đình đã đem đến tiệm ảnh để rửa lại, hai người bận rộn cả một ngày mới treo lên hết.


“Tính ra, sắp đến tết Trung thu rồi.” Phó Vân Đình nhìn những bức ảnh trên tường nói: "Lễ hội đèn lồng Trung thu năm nay, anh sẽ mang máy ảnh đi chụp cho em một bộ ảnh thật đẹp.” Nhắc đến Tết Trung thu, tim Nguyễn Tích Thời thắt lại.


Cô nhớ đến kiếp trước, chính vào dịp Trung thu năm nay, lúc đi ngắm đèn cô đã bị đẩy xuống từ trên lầu xuống.


Chớp mắt lại sắp đến ngày đó.


Sau khi cô chết, những năm tháng đi theo Phó Vân Đình, cô từng thấy anh điều tra nguyên nhân cái chết của cô nhưng kết quả cuối cùng đều cho rằng cô trượt chân ngã xuống.


Chỉ có Nguyễn Tích Thời biết rõ sự thật không phải như vậy.


Cô đã bị người ta đẩy xuống!


Sau đó, cô đã từng đoán, những người ghét cô chỉ có Liễu Tương Tương và hai chị em họ Chương.


Rất có thể là họ đã ra tay, nhưng ngày hôm đó, họ không hề lên lầu ngắm đèn cùng cô, những cô gái khác và cả Chương Trấn Giang đều chứng thực họ đều không có mặt gần đó.


Cuối cùng, chuyện này vẫn chưa được giải quyết.


Nhưng Nguyễn Tích Thời vẫn không thể nghĩ ra kiếp trước còn có ai có thể hận cô đến mức muốn giết cô.


Bây giờ, ngoại trừ Chương Đình, những người khác trong nhà họ Chương và Liễu Tương Tương đều đã chết, cô nghĩ chuyện này sẽ không xẩy ra nữa đúng không?


Nhưng trong lòng Nguyễn Tích Thời vẫn luôn lo lắng vì câu hỏi chưa có lời đáp.


"Sao vậy?" Phó Vân Đình thấy sắc mặt cô không tốt nên hỏi.


“Không có gì, chỉ là không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy." Nguyễn Tích Thời cố gắng kìm nén cảm xúc, nhìn vào những bức ảnh trên tường: "Tết Trung thu này, anh nhớ chụp nhiều ảnh đẹp cho em nhé!” “Đương nhiên rồi." Phó Vân Đình nói: "Còn có cả ảnh của chúng ta nữa.” Nguyễn Tích Thời khẽ mỉm cười.


Cô quay đầu nhìn Phó Vân Đình.


Lần này có Phó Vân Đình bên cạnh, cô tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.


Họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau thật lâu.


Giữa tháng Tám, ông Phó gọi điện tới bảo họ về nhà ăn cơm vì có chuyện quan trọng muốn nói.


Chuyện quan trọng lần trước là chuyện ông ta muốn lấy Chương Đình, lần này nghe nói lại có việc quan trọng, Nguyễn Tích Thời không nhịn được cảm thấy đau đầu.


“Chẳng lẽ lại là chuyện liên quan đến Chương Đình?" Trước khi đi, Nguyễn Tích Thời nói với Phó Vân Đình.


Đúng như cô dự đoán, khi vừa bước vào cửa, Nguyễn Tích Thời đã thấy Chương Đình đang nép vào lòng ông Phó như con chim non, bên cạnh có mấy người hầu hạ, cô lập tức hiểu rằng chắc chắn có chuyện liên quan đến Chương Đình.


“Lâu rồi không gặp các con, nếu đã trở lại cũng không biết về nhà ăn một bữa cơm à?”" Ông Phó nói với Phó Vân Đình.


“Không có việc gì thì về đây làm gì." Phó Vân Đình lạnh lùng đáp.


Từ sau khi ông Phó âm thầm giúp bà Phó, lại còn muốn sắp xếp cho Phó Vân Đình đến thành Lê, mối quan hệ giữa anh và cha đã vô hình có sự ngăn cách.


Thấy Phó Vân Đình dám nói chuyện với mình như vậy, sắc mặt ông Phó tối sầm lại: "Không có việc gì thì không về gặp nhau sao?" “Lão gia, đừng tức giận mà, tức giận sẽ hại sức khỏe.” Chương Đình kéo áo ông Phó, giọng điệu nũng nịu nói: "Hôm nay gọi họ về chẳng phải là để nói chuyện đó sao." Gái giọng điệu giả tạo ấy, thêm lớp trang điểm rất đậm, trông chẳng khác nào một bà thím, hoàn toàn không thể nhận ra cô ta còn nhỏ hơn Nguyễn Tích Thời hai tuổi.


Chuyện đó?


Nguyễn Tích Thời nhướn mày.


Ông Phó nhìn cô ta, vẻ mặt dịu đi một chút.


Ông ta hít một hơi thật sâu như để làm dịu cơn giận, rồi nhìn hai người họ nói: “Hôm nay gọi các con về, một là muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, hai là muốn nói với các con một chuyện là dì Chương có thai rồi.” Chương Đình có thai?


Nguyễn Tích Thời nhìn Chương Đình, thấy cô ta kiêu ngạo nâng cằm lên, vẻ mặt đắc ý nhìn cô.


"Đúng vậy, tôi mới mang thai.


Ban đầu vốn không định để lão gia nói với hai người sớm như vậy.


Nhưng lão gia nói, nhà này lâu rồi không có thêm người, đây là chuyện vui, nên mới gọi hai người về ăn cơm cùng chia sẻ niềm vui này.”


  • Trước
  • Sau