Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 412 TÌM MANH MỐI ® ô cúp điện thoại.
“Phủ Đốc quân lại tìm em làm gì?" Phó Vân Đình kề sát vào tai cô hỏi.
Nguyễn Tích Thời tê dại vì bị anh phả hơi vào tai, cô vội quay người nhìn anh: “Bà cụ Cung không khỏe, mời em qua đó xem.” “Em không phải bác sĩ của phủ Đốc quân, tại sao luôn tìm em?" Phó Vân Đình bất mãn: "Em đồng ý rồi à?" "Ừ, đã đồng ý” Nguyễn Tích Thời nói.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường vẻ mặt Phó Vân Đình đã lạnh xuống: "Anh vất vả để về nhà, em không ở nhà cùng anh, lại chạy tới nhà người khác?” Mặc dù vẻ mặt anh lạnh lùng, nhưng nghe giọng lại có vẻ tủi thân.
“Tại sao em phải ở nhà với anh?" Nguyễn Tích Thời nhướn mày.
Phó Vân Đình: ".” Nguyễn Tích Thời vốn muốn trêu anh, kết quả không nhịn được, bản thân lại bật cười trước, cô véo má anh: "Anh quên chuyện của Cung Ngọc Dao rồi sao, lần này em đến phủ Đốc quân cũng không phải đơn thuần muốn chữa bệnh cho bà cụ Cung, mà là đi tìm manh mối.” phó Van Đình tmAy bàn tay nhở bó cũn cô ho trong bàn tay tolom canh: “Một mình em có an toàn không?" “Em cũng không phải đi đánh giặc, chỉ là đi tìm một thứ.” Nguyễn Tích Thời buồn cười: "Anh không cần lo lắng.” “Em không ở dưới mí mắt của anh là anh đã lo lắng.” Phó Vân Đình nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của cô đang nhìn mình, đôi mắt sáng như ánh trăng, tay vô thứe nh ko ngời đồn n0 mi cúi on hôn mg, Có câu gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, hoàn toàn có đạo lý.
Hai ngày này chỉ cần Phó Vân Đình chạm vào Nguyễn Tích Thời thì giống như chó đói thấy xương, hận không thể ăn sạch cả da lẫn xương.
Kết quả của sự phóng túng là sáng hôm sau Nguyễn Tích Thời dậy, thắt lưng vừa mỏi vừa đau, cô tức giận đạp Phó Vân Đình hai cái rồi mới miễn cưỡng ra cửa đến phủ Đốc quân.
Sáng sớm Đốc quân đã đến phủ Quân chính, người của bà cụ Cung đứng chờ bên ngoài, dẫn Nguyễn Tích Thời vào trong.
Nguyễn Tích Thời vào phòng của phu nhân, cô hơi nhướn mày khi không ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc.
“Tích Thời sao?" Bà cụ Cung tựa vào đầu giường, khuôn mặt hồng hào, không giống bị bệnh chút nào.
Nguyễn Tích Thời đi đến: "Chào bà ạ!" Cô lại hỏi: "Bà thấy không khỏe ở đâu ư?" “Cô ngồi trước đi." Bà cụ Cung vỗ vào bên cạnh giường, thấy Nguyễn Tích Thời ngồi xuống, bà ta mới nói với người giúp việc trong phòng: "Mọi người ra ngoài trước đi.” Đám người giúp việc đều rời đi.
Thấy mọi người đi rồi, bà cụ Cung mới vươn tay, nói với Nguyễn Tích Thời: “Hai hôm nay tôi cảm thấy ngực rất đau, cô nhìn xem như vậy là thế nào?” Nguyễn Tích Thời bắt mạch cho bà ta, cảm thấy mạch không được khoẻ lắm nhưng cũng không quá yếu.
Cô hỏi: "Ngoài tức ngực, còn triệu chứng gì khác không?
ạ” Bà cụ Cung lắc đầu: "Không có triệu chứng gì khác." Bà ta hơi dừng lại: "Có lẽ là vì dạo này tôi phiền muộn vì chuyện của Ngọc Dao.” Dường như bà ta cố ý nhấn mạnh hai chữ Ngọc Dao, thấy vẻ mặt Nguyễn Tích Thời không có gì thay đổi, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên.
Chẳng lẽ Nguyễn Tích Thời không hiểu lời bà ta?
Bà ta lại nói: "Cô nói xem, tôi như vậy có phải là có tâm bệnh không, có phải nếu giải quyết được chuyện của Ngọc Dao, tôi mới có thể khoẻ lại?" Nguyễn Tích Thời nghe vậy, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lông mi dày như hai cái quạt nhỏ khẽ chớp.
Vẻ mặt cô khó hiểu: “Bà đang nói gì vậy, cô Cung làm sao ạ?” Bà cụ Cung thấy dáng vẻ hồn nhiên không biết gì của cô, mặt sầm xuống.
Bà ta rụt tay lại, lạnh lùng nhìn Nguyễn Tích Thời, giọng không giận mà uy: "Cô đừng giấu tôi nữa.” Bà ta nói: "Hôm trước các cô đi chơi ở sơn trang, hôm sau con trai tôi đưa Hân Du về, không thấy bóng dáng Ngọc Dao, chuyện này nhất định có liên quan đến sơn trang.
Hôm đó cô ở sơn trang, biết đã xảy ra chuyện gì đúng không, hơn nữa còn liên quan đến Ngọc Dao.” Bà ta phân tích từng điều một, mặc dù bà ta không biết gì nhưng cũng đã phân tích đúng tám chín phần.
Không hổ là phu nhân tôn quý số một số hai thành Vân, suy nghĩ kỹ càng hơn người thường.
Bà ta thả lỏng cơ mặt, rồi nói tiếp: "Khoảng thời gian trước, mí mắt tôi thường xuyên giật, có linh cảm rằng sắp xảy ra chuyện gì đó.
Bây giờ Ngọc Dao gặp chuyện, đúng như linh cảm của tôi.
Tôi biết mấy cháu sợ tôi lo lắng nhưng nếu không nói cho tôi biết điều gì, tôi cứ suy nghĩ cả ngày, chẳng phải càng thêm u uất trong lòng sao?
Tích Thời, cô biết khám bệnh nên phải biết rằng khi suốt thời gian dài lo lắng quá mức, những khúc mắc trong lòng khó giải quyết, sẽ dẫn đến kết quả gì.
Nếu như tôi biết được lý do mọi chuyện, biết được con bé lidaoi nhai CO th yên tông phải không Bà cụ Cung vừa dỗ vừa đe dọa.
Nếu là người khác nghe thấy những lời này, chỉ sợ đã nói rõ mọi chuyện.
Nhưng Nguyễn Tích Thời thì vẫn mê man: "Bọn cháu không xảy ra chuyện gì ở sơn trang, sao lại liên quan đến cô Cung được?” “Nếu không xảy ra chuyện gì, tại sao hôm sau các cô lại trở về?" Bà cụ Cung vẫn không tin.
“Đó là vì chơi ở sơn trang không vui, nó cũng giống như những nơi khác, không có gì mới mẻ." Nguyễn Tích Thời giải thích: "Bọn cháu chỉ ở đó một ngày đã cảm thấy không bằng đi dạo phố, uống trà, vậy nên đã trở về” Cô nhìn bà cụ Cung bằng con ngươi trong veo: "Hân Du không nói với bà sao?” “Có nói.” Bà cụ Cung im lặng một lát, sau đó nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời: "Nhưng thật sự không xảy ra chuyện gì à?” “Thật sự không có." Nguyễn Tích Thời khẽ lắc đầu.
Bà cụ Cung thấy không moi được tin tức gì, đe dọa cũng vô dụng, không khỏi nghi ngờ phán đoán của mình.
Sao có thể, chẳng lẽ bà ta thật sự nghĩ nhiều?
“Bà à, cháu thấy mạch của bà ổn định, không có gì đáng ngại, nếu bị tức ngực, có lẽ bởi vì giấc ngủ không tốt, hoặc là vì thời tiết quá nóng.” Nguyễn Tích Thời nói: "Để cháu bảo người mang ít đá lạnh vào, đặt trong phòng và rắc chút nước xuống sàn, cháu sẽ kê vài liều thuốc an khí, chắc chắn bà sẽ sớm khỏe lại" Bà cụ Cung gật đầu: "Làm phiền cô rồi.” Bà ta nhìn Nguyễn Tích Thời, nghĩ xem có nên đổi cách hỏi không thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài, sau đó nghe thấy người giúp việc gọi: "Cô chủ” “Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa và giọng của Cung Hân Du truyền vào: "Bà nội, cháu có thể vào không?” “Con khỉ con này, gõ cửa mà cũng bồn chồn như vậy." Bà cụ Cung bất lực lắc đầu: "Vào đi." Cung Hân Du lập tức đẩy cửa tiến vào, nhìn Nguyễn Tích Thời: "Tích Thời, quả nhiên là cô đến, lúc nãy người canh cửa nói vậy, tôi còn tưởng họ nhìn lầm!” Cô ta nhìn bà cụ Cung, thấy sắc mặt bà ta như thường, mới thở phào: "Bà nội khỏe không?” Đang nói chuyện lại quay đầu hỏi Nguyễn Tích Thời: "Cơ thể bà nội tôi thế nào?" “Không có gì đáng ngại." Nguyễn Tích Thời nói.
"Vậy là tốt rồi.” Cung Hân Du nói: "Khám bệnh xong rồi, mấy ngày nay tôi kiếm được mấy thứ, không bằng đến phòng tôi xem đi!” “Cái này..." Nguyễn Tích Thời nhìn bà cụ Cung.
“Con khỉ con này, mới đến mà đã cướp người!" Bà cụ Cung ngoài miệng thì mắng, nhưng ánh mắt lại tràn đầy tình thương cháu gái: "Được rồi được rồi, mấy người trẻ các cháu đi chơi đi.” Bà ta lại nói với Nguyễn Tích Thời: "Chờ lát nữa ở lại ăn cơm nhé!” Nguyễn Tích Thời gật đầu: "Vâng" "Đi thôi!" Cung Hân Du không chờ nổi, kéo Nguyễn Tích Thời đi ra bên ngoài.
Nguyễn Tích Thời bị cô ta gấp rút kéo vào trong phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Cung Hân Du đã thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nhìn Nguyễn Tích Thời: "Cô nói chuyện ở sơn trang cho bà nội rồi sao?"