Chương 399 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 399 ?


^^ 2?


~ ˆ TRỢ VE PHÙ ĐỌC QUẦAN N ếu bây giờ cô ta đi vào thì chắc chắn sẽ bị Cao Dương đánh chết.


Cung Ngọc Dao co rúm lại, lùi về phía sau mấy bước.


Không được, cô ta không thể trở về nhà họ Cao được.


Cô ta thấy lính canh cửa nhìn qua, vội vàng xoay người đi, nhanh chóng đi lên một chiếc xe kéo ở trước mặt: "Đến phủ Đốc quân.” Chiếc xe lộc cộc đi về phía trước.


Cung Ngọc Dao nắm chặt hai tay, không dám quay đầu lại.


Mãi đến khi xe kéo dừng trước cổng phủ Đốc quân, cô ta mới thở phào một hơi.


Cô ta nhìn cánh cổng phủ Đốc quân trước mặt, có cảm giác như đã cách cả một đời.


Rõ ràng cô ta cũng chỉ mới gả vào nhà họ Cao hơn hai tháng, thế nhưng cô ta lại cảm thấy mình giống như đã trải qua nửa cuộc đời.


Một lúc lâu sau, cô ta mới sải bước đi vào phủ Đốc quân.


Cô ta đi vào sảnh lớn.


Người làm nhìn thấy cô ta, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Cô chủ trở về ạ?” Cung Ngọc Dao ừ một tiếng.


Cổ họng cô ta như mắc nghẹn, cũng không rõ là mình có nói ra tiếng hay không.


“Đúng lúc ông chủ cũng đang ở nhà, để tôi đi nói với ông chủ một tiếng." Người làm nói xong bèn chạy đi.


Cung Ngọc Dao muốn ngăn lại nhưng cô ta không kịp làm thế.


Bây giờ cả thể xác và tỉnh thần Cung Ngọc Dao đều mệt mỏi, cũng chẳng còn sức mà gọi lại, cô ta xoay người đi về phòng của mình.


Đã lâu lắm rồi chưa về phòng mình, rõ ràng vẫn là cách bài trí quen thuộc, Cung Ngọc Dao lại cảm thấy có chút xa lạ.


Cô ta đóng cửa lại, chậm rãi bước đến giường rồi ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đệm giường mềm mại.


Trên giường không có lấy một hạt bụi, có thể thấy vẫn luôn có người dọn dẹp.


Cô ta cảm thấy vô cùng ấm áp.


Nơi này mới là nhà của cô ta.


Nếu như có thể ở lại phủ Đốc quân mãi thì thật là tốt.


“Cốc cốc cốc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cung Ngọc Dao.


"Ai đấy?" Cung Ngọc Dao hỏi.


“Là anh đây." Là giọng của anh cả.


Cung Ngọc Dao nhớ đến chuyện mà mình đã làm, cả người căng chặt.


Nhưng ngay sau đó cô ta đã phản ứng lại, cô ta mới vừa ra khỏi phòng đấu giá, hẳn là chuyện này vẫn chưa bị tuồn ra ngoài, thế là cơ thể lại thả lỏng.


Cô ta điều chỉnh lại cảm xúc nói: "Anh cả, anh vào đi.” Đốc quân đấy cửa đi vào.


Khuôn mặt ông ta rất nghiêm nghị, vừa bước vào phòng đã nặng nề lên tiếng: "Sao em bỗng nhiên lại trở về thế, có phải đã làm ra chuyện gì chọc giận nhà học Cao không?” Vẻ mặt Cung Ngọc Dao thay đổi ngay lập tức.


Cô ta không ngờ tới câu đầu tiên mà Đốc quân nói khi gặp mình lại là chất vấn cô ta.


Hôm nay cô ta vốn đã chất chứa lửa giận trong người, nghe thấy ông ta nói như vậy thì cơn giận dữ lập tức trào dâng: "Chuyện này thì liên quan gì đến nhà họ Cao, không có chuyện gì thì em không thể về nhà à?” Đốc quân cũng không ngờ cô ta lại kích động đến như thế, bỗng cau mày: "Anh không có ý đó." Ông ta dừng lại một chút, đi đến trước mặt Cung Ngọc Dao: “Chí là lần trước, em vì cứu bà Phó ra ngoài mà tìm người tới tạo chứng cứ giả, như thế là phạm pháp đấy!


Nếu không phải ngài Tổng thống rộng lượng thì lúc này em đang ở trong tù rồi.” Giọng ông ta nặng nề: "Em đã làm ra tội lớn như thế, người nhà họ Cao còn đồng ý tha thứ cho em, em nên cảm thấy biết ơn mới đúng?" "Biết ơn?" Cung Ngọc Dao cảm thấy tức cười.


Vành mắt cô ta ửng đỏ: "Anh có biết nhà họ Cao đã đối xử với em thế nào không, thế mà anh còn bảo em phải biết ơn bọn họ?” Cô ta vén ống tay áo lên: "Anh nhìn đi, đây là kiệt tác mà nhà họ Cao bọn họ đã làm ra đấy” Đốc quân sững người, đưa mắt nhìn lên cánh tay cô ta.


Trên cánh tay vẫn còn lưu lại một chút dấu vết nhưng vì thời gian cũng đã trôi qua lâu rồi cho nên dấu vết đã rất nhạt, lại thêm da cô ta không hề trắng nên nhìn cũng không quá rõ ràng.


"Toàn là do Cao Dương đánh đó." Giọng nói Cung Ngọc Dao có chút nghẹn ngào, có gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng: "Ngày đó, sau khi Tổng tư lệnh Cao đi từ chỗ Tổng thống về, không biết đã nói với Cao Dương cái gì mà Cao Dương đánh em, em phải nằm ở trên giường hơn nửa tháng mới xuống được giường!


Anh ta đối xử với em như thế, anh không báo thù cho em thì thôi, còn nói em phải biết ơn bọn họ?" “Cậu ta đánh em?" Đốc quân nhíu mày.


Ông ta nhìn những vết thương đã mờ nhạt không còn nhìn thấy nữa, thì trầm ngâm mấy giây mới nói: "Giữa vợ chồng có xích mích với nhau cũng là chuyện bình thường, đừng có hơi đụng một tí là nói báo thù gì gì đó, làm tổn thương đến tình cảm giữa vợ chồng.” Ông ta nhìn thấy những vết thương này rất nhạt, nghĩ chắc là Cung Ngọc Dao chỉ nói phóng đại lên thôi.


Dù sao thì ông ta lúc còn trẻ cũng nông nổi, cũng có không ít lần xô xát với vợ, nhưng đó chỉ là những ồn ào nho nhỏ mà thôi.


Cho nên ông ta cảm thấy, Cung Ngọc Dao chỉ là do máu nóng xông lên đầu mới nói phóng đại lên như thế.


Hơn nữa, mấy năm nay Cung Ngọc Dao vẫn luôn ở bên ngoài, tính cách rất khác biệt với những cô gái được nuôi trong gia đình quyền thế khác, tác phong làm việc cũng có chút ngang ngạnh.


Đốc quân hy vọng cô ta có thể mềm mại hơn, để tránh phải chịu thiệt thòi khi ở nhà chồng.


Vợ chồng tôn trọng nhau như khách mới có thể sống yên ổn được.


Cung Ngọc Dao nghe thấy ông ta nói như vậy thì trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.


Cô ta còn cho rằng sau khi cô ta nói ra chuyện mình phải chịu uất ức, anh cả sẽ báo thù cho cô ta, không ngờ ông ta lại nói đó là những chuyện này là điều bình thường?


Sao mà bình thường cho được?


Chẳng lẽ cô ta đáng bị đánh à?


Cô ta đáng bị sỉ nhục, bị hành hạ?


Cung Ngọc Dao siết chặt hai tay nắm lấy mép giường.


“Ngọc Dao, anh cả biết, em đã quen với việc tự do thoải mái.


Nhưng hiện giờ em đã lập gia đình rồi, không còn giống thời con gái nữa, nói chuyện hay làm việc thì cũng phải để ý chừng mực.” Đốc quân lại nghiêm giọng nói: "Em xem, em cứ chạy thẳng về nhà thế này sẽ khiến nhà họ Cao nghĩ như thế nào?


Như thế sẽ chỉ khiến mâu thuẫn giữa hai em trở nên gay gắt thôi, ăn xong cơm thì nên về nhà sớm chút đi, có chuyện gì thì hãy nói chuyện rõ ràng với Cao Dương.


thì hơn.” “Em không về!" Cung Ngọc Dao cắn môi: "Em cũng không ăn cơm đâu, anh ra ngoài đi!” "Ngọc Dao." "Ra ngoài!” Cung Ngọc Dao xoay người nằm xuống giường, đưa lưng về phía Đốc quân.


Đốc quân nhìn tấm lưng căng thẳng của cô ta, thở dài một hơi.


Cô ta vẫn giữ cái tính cách đó, ban đầu mẹ cũng lo lắng nếu cô ta cứ như thế thì e là sau này lập gia đình thì nhà chồng cũng sẽ không thích, giờ đây xem ra mẹ thật sự đã nói đúng rồi.


Xem ra lần này cũng là chịu tủi thân nên mới chạy về đây.


Cuối cùng nó vẫn là em gái của mình, Đốc quân cũng sẽ đau lòng.


Thấy cô ta không chịu về, ông ta cũng không nói gì thêm nữa, chỉ xoay người ra khỏi phòng.


Ra khỏi cửa, ông ta dặn dò người làm: "Bảo nhà bếp chuẩn bị mấy món mà cô cả thích ăn, hâm nóng trên bếp, lúc nào cô chủ muốn ăn thì mang lên cho con bé" Ông ta dừng lại một chút rồi nói: "Bảo người đến nhà họ Cao nghe ngóng xem Tốt cuộc đã xảy ra chuyện gì” "Vâng.


Người làm vội vàng ra ngoài.


Đốc quân lại quay đầu lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt rồi xoay người rời đi.


Cung Ngọc Dao nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên phía sau lưng mình.


Cô ta nắm chặt tay, tay chân đều lạnh lẽo vô cùng.


Cô ta còn cho rằng lần này trở về có thể bảo anh cả đòi lại công bằng cho cô ta, không ngờ anh cả lại nói giúp cho nhà họ Cao.


Cô ta vốn định kể cho anh ta nghe chuyện ở hội đấu giá nhưng bây giờ cô ta cũng không muốn nói nữa.


Cho dù nói ra cũng đâu làm được gì, anh cả và mẹ đều rất thích Nguyễn Tích Thời, coi Nguyễn Tích Thời như người có ơn với bọn họ, cô ta mà nói là do Nguyễn Tích Thời hại cô ta, e là anh cả lại càng không tin hơn ấy.


Trong lòng Cung Ngọc Dao tuôn trào ra một nỗi oán hận.


Rõ ràng đó là anh cả của cô ta, vì sao ông ta lại tin người ngoài mà lại không tin một người em gái như cô ta?


Chẳng lẽ trong lòng ông ta, cô còn không bằng một người ngoài?


Cung Ngọc Dao nhắm chặt mắt lại, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, đến nỗi móng tay biến thành màu trắng bệch.


Màn kịch của Cung Ngọc Dao qua đi, sau đó buổi đấu giá cũng không còn gì quá đặc sắc khiến người ta cảm thấy hứng thú nữa.


Sau một hồi đấu giá, Tiêu Vân Tích đã đấu giá được một đôi khăn lụa thêu.


Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Nguyễn Tích Thời và Tiêu Vân Tích đang định rời đi thì bị một người ngăn lại chặn đường.


  • Trước
  • Sau