Chương 394 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 394 THU PHỤC gười nhà họ Cao vừa dậy đã thấy Cung Ngọc Dao bày thức ăn đầy bàn.


“Cha, mẹ, chuyện trước đó là do con làm sai.


Con không nên xúc động nhất thời rồi làm ra chuyện như thế, khiến hai người xấu hổ." Cung Ngọc Dao đan hai tay vào nhau, dường như vừa căng thẳng vừa xấu hổ: "Hôm nay con sẽ nấu thật nhiều món, hy vọng cha mẹ sẽ tha thứ cho con." Chu Linh nhìn thoáng qua bàn bếp, lập tức hừ lạnh: "Làm bộ làm tịch!" “Con làm hết mọi thứ sao." Tổng tư lệnh Cao kinh ngạc nhìn bàn thức ăn đầy màu sắc, đa dạng hương vị: "Con tập nấu ăn khi nào vậy?" “Trước đó con ở nước ngoài một mình, do không muốn ăn ngoài nên con đã tự nấu cơm ăn.” Cung Ngọc Dao nói: "Chỉ là không biết có hợp khẩu vị cha mẹ hay không” “Để cha nếm thử” Tổng tư lệnh Cao gắp một miếng cà tím bỏ vào miệng, tỉ mỉ cảm nhận một chút rồi hài lòng nói: "Hương vị không tệ.” Cung Ngọc Dao mỉm cười vui vẻ.


Cô lại nhìn bà Cao, người chưa thèm cầm đũa: "Mẹ, mẹ cũng nếm thử đi." Bà Cao nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt sáng quắc: "Con thật sự biết lỗi rồi?” "Vâng." Cung Ngọc Dao nói.


"Vậy con với cậu Phó...” “Được rồi bà." Tổng tư lệnh Cao ngắt lời bà Cao: "Người trẻ tuổi mà, khó tránh khỏi những lúc bồng bột, có phạm sai lầm cũng là bình thường.


Nếu con bé đã biết mình sai thì chúng ta là người lớn, đừng chấp nhất mãi một chuyện." Nói xong, ông ta lại hiền hòa nhìn Cung Ngọc Dao: "Ngọc Dao này, cha biết con đặt nặng chuyện tình cảm.


Nhưng chuyện gì cũng phải có giới hạn, đừng để người ngoài đàm tiếu sau lưng, con thấy có đúng hay không?" Cung Ngọc Dao gật đầu: "Cha nói rất đúng.” "Ừm." Tổng tư lệnh Cao gật đầu: "Được, nếu đã nói rõ mọi chuyện thì sau này cả nhà chúng ta cứ vui vẻ bình thường!


Nào, Ngọc Dao, con cũng ngồi xuống ăn đi” "Vâng." Cung Ngọc Dao đi về phía Cao Dương.


Thế nhưng Chu Linh lại ngồi xuống cạnh Cao Dương trước, sau đó hất cằm lên nhìn cô ta.


Cung Ngọc Dao ngừng bước, nhìn vẻ mặt khiêu khích của Chu Linh.


Chu Linh đang chờ cô ta làm ầm lên.


Không ngờ Chu Ngọc Dao lại nhìn sang hướng khác, sau đó bưng chai rượu sang đứng bên kia Cao Dương như chưa có gì xây ra.


"Anh Cao, trước đó em có thái độ không tốt với anh...” Cung Ngọc Dao rót hai ly rượu, giơ một ly lên nhìn về phía Cao Dương: "Nhưng mà bây giờ em đã suy nghĩ kỹ càng.


Em đã gả cho anh, em là vợ của cậu chủ Cao Dương, vậy thì em cần phải thật lòng với anh.” Cô ta nhìn thẳng vào mặt Cao Dương, giọng nói rất dịu dàng: "Anh có thể tha thứ và cho em một cơ hội nữa không?” Cao Dương nhìn chằm chằm Cung Ngọc Dao, dường như đang tìm tòi nghiên cứu xem cô ta có nói thật hay không.


Có lẽ do ánh mắt anh ta quá dữ dằn nên Cung Ngọc Dao đột nhiên co rúm lại.


Cao Dương híp híp mắt.


Sau đó anh ta chợt vươn tay.


vả Hình như bị dọa sợ nên thân thể Cung Ngọc Dao run lên, ly rượu trong tay rơi lạch cạch xuống mặt đất!


Cô ta vội rụt tay về, ôm chặt cánh tay phải rồi hoảng hốt nhìn anh ta.


“Này, con không sao chứ?” Tổng tư lệnh Cao cũng giật mình.


Cung Ngọc Dao nhìn chằm chằm Cao Dương.


Thấy anh ta chỉ đưa tay cầm ly rượu, cô ta mới lặng lẽ thở phào, cơ thể cũng thả lỏng hơn: "Con, con không sao.


Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt, trông rất khó coi: "Là do con trượt tay thôi.” “Không sao là được.” Tổng tư lệnh Cao nói: "Người đâu, mau lau sạch sàn, đừng để trơn trợt.” Người làm trong nhà vội vàng cầm cây lau đến dọn.


Cao Dương lại hứng thú nhìn Cung Ngọc Dao.


Với dáng vẻ hoảng hốt ban nãy, chẳng trách cô ta bỗng nhận lỗi và nghe lời, thì ra là do bị anh ta đánh nên mới sợ!


Đúng là phải đánh thì phụ nữ mới chịu nghe lời!


Lúc này Cao Dương mới hoàn toàn hết nghi ngờ.


Anh ta đắc ý nhìn Cung Ngọc Dao, ngửa đầu uống hết rượu trong ly.


Lúc này Cung Ngọc Dao mới ngồi xuống bàn.


Trông thấy Cao Dương uống rượu Cung Ngọc Dao rót, Chu Linh giận dữ đến mức mũi sắp lệch ra.


Cô ta căm tức nhìn Cung Ngọc Dao, thật sự chỉ muốn rút gân lột da đối phương.


Cung Ngọc Dao làm như không thấy ánh mắt Chu Linh.


Cô ta vẫn cúi đầu ăn cơm, chỉ là khi nhìn xuống, ánh mắt cô ta liền trở nên đen tối.


Đến tối, Cao Dương đến phòng cô ta.


Từ lần trước Cao Dương dạy dỗ cô ta, đã rất lâu anh ta không đặt chân vào căn phòng này.


Vừa bước vào, anh ta đã trông thấy Cung Ngọc Dao bước ra khỏi bình phong.


Cô ta mặc đồ rất mỏng manh, trên cổ vẫn còn bọt nước chưa lau khô, hiển nhiên là vừa tắm rửa xong.


"Anh Cao đến rồi.” Cô ta chậm rãi đi qua, trên người vẫn còn hơi nóng và hương thơm: "Anh có muốn uống một hớp trà không?” Ánh mắt Cao Dương tối sầm lại.


Đôi tay thon thả ngọc ngà của cô ta vừa đụng đến tách trà đã bị Cao Dương bắt được.


"Tôi không khát.” Cao Dương nhìn gương mặt đỏ hồng của cô ta, liếm môi: "Cô tắm rửa sạch sẽ như thế, còn xịt nước hoa là để chờ tôi sao?" "Suốt thời gian qua, ngày nào em cũng chờ anh Cao hết." Cung Ngọc Dao rũ mắt, giọng nói cũng có chút tủi thân: "Nhưng anh Cao lại không thèm để ý đến em" Ôm người đẹp mềm mại trong ngực, lại thêm vẻ hờn dỗi của Cung Ngọc Dao càng khiến người Cao Dương nóng hừng hực, nơi đó cũng phồng lên: "Đúng, là do chồng sai!" Anh ta đột nhiên túm tay Cung Ngọc Dao kéo lên giường khiến cô ta kêu lên đầy gợi cảm.


Cao Dương áp lên người cô ta: "Chồng đang ở đây rồi này, để chồng yêu em, chăm sóc em thật tốt nhé!” Anh ta lột áo ngoài Cung Ngọc Dao ra.


Hương thơm càng thêm nồng nặc.


Cao Dương hít lấy mà mơ màng, bỗng nhiên không biết mình đang ở đời thật hay trong mộng.


Anh ta chỉ cảm giác được Cung Ngọc Dao luôn dán lên người mình, khiến anh ta càng có sức vận động.


Nhưng không bao lâu sau, anh ta đã gục xuống giường rồi ngủ thiếp đi.


Cung Ngọc Dao kéo áo, ngồi dậy lạnh lùng nhìn anh ta.


Quần áo Cao Dương đã bị chính anh ta kéo xộc xệch.


Do tác động của thuốc mê nên anh ta đã xuất, dính lên cả quần áo và cánh tay Cung Ngọc Dao.


Cung Ngọc Dao cố nhịn cơn buồn nôn để xuống giường tắm rửa, dọn sạch thuốc mê và thứ nhớp nháp trên người.


Sau đó cô ta cởi quần áo rồi quay lại giường.


Cô ta lấy một con dao cắt ngón tay mình, nhỏ mấy giọt máu xuống ga giường màu trắng.


Sáng sớm hôm sau, Cao Dương mới mơ màng tỉnh lại.


Anh ta mở mắt, quay đầu nhìn Cung Ngọc Dao còn ngủ bên cạnh.


Cảm giác được tiếng động, Cung Ngọc Dao khẽ hừ một tiếng rồi trở mình.


Cao Dương nhìn vào mặt cô ta, vô cùng đắc ý.


Cô chủ nhà họ Cung gì chứ, không phải cũng bị anh ta đè ra chơi đùa sao!


Thấy cô ta mệt mỏi như vậy, nhất định tối hôm qua đã bị anh ta giày vò không nhẹ!


Cao Dương đứng dậy nhưng lại nhớ ra gì đó, anh ta liền đẩy Cung Ngọc Dao ra để nhìn phía dưới.


Trên ga giường màu trắng có một mảng máu rất rõ ràng.


Chân mày Cao Dương lập tức giãn ra.


Anh ta lại nhìn Cung Ngọc Dao, sắc mặt tốt hơn nhiều.


Đến lúc này anh ta mới rời khỏi giường.


Chờ cửa đóng lại, Cung Ngọc Dao mới mở mắt ra, ánh mắt rất tỉnh táo.


  • Trước
  • Sau