Chương 380 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 380 NHÀ CÔ ẤY CÓ QUÁ NHIỀU HỘ VỆ, KHÔNG ĐÁNH LẠI ảm giác oán hận ngập tràn trái tim Cung Ngọc Dao.


Cô ta nhìn hai con người đang chuyện trò vui vẻ, nhìn ánh mắt dịu dàng của Phó Minh Tu mỗi khi hướng về Nguyễn Tích Thời mà thậm chí cô ta còn không cảm giác được nỗi đau đớn khi móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.


Có thêm hai vở tuồng được biếu diễn trên sân khấu nhưng vì có sự mở màn như châu như ngọc của Hoa Lưu Tuyết nên màn biểu diễn của những người khác bị lu mờ.


Người dưới tầng từ từ tắn đi, mấy người Nguyễn Tích Thời cũng đứng dậy rời đi.


Thấy bọn họ chuẩn bị đi, Cung Ngọc Dao vội trốn sau bức bình phong, nhìn bọn họ bước xuống tầng rồi cũng đuổi theo bước chân họ.


“Không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi dạo phố ăn gì đó?” Ra khỏi rạp hát, Cung Hân Du đề nghị.


Vừa rồi bọn họ mới chỉ ăn ít đồ ngọt nên giờ có hơi đói bụng.


“Tôi biết một quán cơm không tồi” Phó Minh Tu nói với giọng dịu dàng: “Quán đó có rất nhiều món đặc sắc mà ngày thường rất ít khi thấy” “Có ngon không?” Nghe nói được ăn ngon, hai mắt Cung Hân Du sáng bừng lên, dù sao thì thời gian cô ta ở phủ Đốc quân thường ngày cũng khá nhiều.


Gia giáo nhà họ Cung vô cùng nghiêm khắc, cô ta rất ít khi được ra ngoài ăn uống: “Vậy thì giờ đi mau đi!” “Tôi thấy hay là để hôm khác đi” Nguyễn Tích Thời lên tiếng.


Sau đó cô lại nhìn Tiêu Vân Tích: “Du Du sắp ngủ rồi kìa” Mọi người lại cúi đầu nhìn, thấy Du Du nhỏ bé nép vào người Tiêu Vân Tích, cậu bé gật gù.


Rõ ràng cậu bé không có hứng thú gì với hát tuồng, vừa rồi cậu bé vẫn luôn trốn một bên nói chuyện với Tế Tể, nói đến nỗi Tế Tế phát mệt.


Bây giờ Tế Tế đã quay lại cơ thể Nguyễn Tích Thời và ngủ rồi.


Du Du ngáp dài, trong đôi mắt long lanh xinh đẹp như phủ một tầng hơi nước.


“Em nhớ thường ngày thằng bé hay ngủ trưa vào giờ này” Nguyễn Tích Thời nói: “Dẫn thằng bé về ngủ trước đi” Tiêu Vân Tích nhìn thẳng ánh mắt Nguyễn Tích Thời, cô ấy ngầm hiểu ý: “Vậy để hôm khác rồi đi” Sau đó cúi đầu nói với Du Du: “Chúng ta về nhà ngủ” Du Du đáp lời trong mơ màng.


Dứt lời, Tiêu Vân Tích kéo mở cửa xe, dẫn Du Du lên xe.


Vừa lên xe, Du Du đã nằm lên đùi Tiêu Vân Tích rồi ngủ thiếp đi.


“Chúng ta cũng mau về thôi” Nói xong, Nguyễn Tích Thời xoay người rời đi, ai ngờ lại thấy một chiếc xe ô tô đen quen thuộc chạy tới, đậu ngay trước mặt cô.


“Vân Đình?” Phó Vân Đình hạ kính cửa sổ xe xuống, anh nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: “Anh còn định lên xem vở diễn với em, không ngờ mọi người lại ra ngoài rồi” “Anh xong việc rồi à?” Thấy Phó Vân Đình, Nguyễn Tích Thời mừng trong lòng.


“Ừm” Vừa nói, anh vừa liếc nhìn Phó Minh Tu đứng bên cạnh, sự u ám hiện rõ nơi đáy mắt: “Trùng hợp thế, anh cả cũng ở đây” Phó Minh Tu khẽ mỉm cười: “Đúng vậy” “Nhưng vé là do anh cả đưa, e là không phải trùng hợp rồi.” Phó Vân Đình nói với hàm ý sâu xa, sau đó anh lại nhìn Nguyễn Tích Thời: “Bây giờ em về nhà à?” “Về nhà!” Nguyễn Tích Thời leo lên xe Phó Vân Đình.


“Mọi người đi cả rồi..” Cung Hân Du nghĩ tới đồ ăn ngon, cô ta tiếc nuối dấu miệng.


Nhưng Nguyễn Tích Thời không đi, cô ta cũng không muốn đi: “Vậy tôi cũng về nhà” Nói xong, Cung Hân Du vẫy tay rồi lên xe.


Đôi mắt Phó Minh Tu ánh lên sự lạnh lẽo nhưng nó khôi phục về trạng thái thường rất nhanh.


Chiếc xe chạy đi, Nguyễn Tích Thời mới dám thở phào nhẹ nhõm.


“Sao lại căng thẳng như vậy?” Phó Vân Đình nhìn cô: “Trông em như sợ có người ăn thịt mình vậy” “Ai mà biết anh trai anh có ý đồ gì” Nguyễn Tích Thời ngả người ra sau, dựa lưng lên tấm đệm mềm mại: “Cũng may anh tới kịp lúc, nếu không em không biết tìm lý do nào nữa” Nha đầu Cung Hân Du này được Đốc quân bảo vệ cẩn thận quá nên không có mắt nhìn gì cả, e là có bị người ta lợi dụng cũng không biết.


“E là có dụng ý khác” Phó Vân Đình nhìn về phía Nguyễn Tích Thời, ngắm nghía mái tóc đen mềm mại rũ sau lưng, khuôn mặt như hoa đào, đôi mắt sáng tựa sao trời.


Trong vòng một năm vừa qua, cô đã trổ mã hơn nhiều, càng ngày càng duyên dáng yêu kiều, vẻ ngây ngô thiếu nữ giảm đi bớt, thay vào đó là vẻ quyến rũ của một người phụ nữ.


Phó Vân Đình không kìm lòng được, anh duỗi tay nhéo mặt cô: “Sao em lại hút hồn người ta nhiều thế hả, anh thật muốn nhốt em trong nhà, không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội mơ tưởng tới em” “Không phải lỗi của em...” Nguyễn Tích Thời nói qua loa, thấy có vẻ Phó Vân Đình không vui, cô chớp mắt, nép vào lòng anh, hôn anh: “Dù là ai thích em thì trong lòng em cũng chỉ có mình anh thôi” Mùi hương thơm tho, mềm mại trên người cô trộn lẫn với mùi vị ngọt ngào của điểm tâm còn sót lại.


Vừa dứt lời, cô đã bị Phó Vân Đình ấn xuống ghế.


Tiếng hít thở khe khẽ bị át đi giữa đôi môi và hàm răng khi chạm nhau.


Phó Nhất nhìn lướt qua gương chiếu hậu, thấy tấm chắn dâng lên.


Thiếu soái không nghỉ ngơi lấy một phút giây nào chỉ để hoàn thành công chuyện, đến cơm trưa cũng không thèm ăn, quả nhiên là vì cô Nguyễn.


Nếu anh ta cũng gặp được người mình thích nhiều như thế thì thật tốt.


Phó Nhất hâm mộ, sau đó lại nhìn về phía khu biệt thự.


Ở lối vào rạp hát lớn Tân Đô...


Sau khi Nguyễn Tích Thời rời đi, Phó Minh Tu cũng rời đi.


Chỉ còn hai người Tống Ngọc Sương và Tiêu Kỳ ở lại.


Tiêu Kỳ nhìn về phía Tống Ngọc Sương: “Em...” “Tôi về trước đây” Tống Ngọc Sương không cho Tiêu Kỳ cơ hội nói chuyện, cô ấy cúi đầu, bước nhanh lên xe nhà họ Tống.


Những lời Tiêu Kỳ muốn nói bị mắc kẹt nơi cổ họng.


Anh ta cau mày nhìn chiếc xe chạy đi xa.


Anh ta đã thổ lộ tình cảm của mình rồi mà Tống Ngọc Sương lại không cho anh ta câu trả lời, đây là ý gì?


Rốt cuộc là cô ấy đang muốn suy nghĩ thêm hay là từ chối?


Tiêu Kỳ đau đầu tặc lưỡi.


Chiêu Tài Tiến Bảo đứng canh chừng gần đó thấy đại ca nhà mình mặt ủ mày ê thì tiến lên nói với giọng điệu ngờ vực: “Đại ca, xảy ra chuyện gì à?” “Không sao.


Tiêu Kỳ lắc đầu: “Gặp rắc rối trong tình yêu mà thôi” Chiêu Tài Tiến Bảo: “?” “Tôi hỏi các cậu” Tiêu Kỳ nhìn về phía bọn họ: “Các cậu biết cách làm sao để xác nhận tình cảm của một cô gái dành cho mình không?” “Đại ca để ý tới ai à?” Chiêu Tài vén tay áo: “Bọn em sẽ đi giành cô gái ấy về ngay!” Tiêu Kỳ: “...


Cái này không được, nhà cô ấy có quá nhiều hộ vệ, không đánh lại được.” Tiến Bảo trợn mắt: “Phụ nữ là kiểu thành phần miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, nếu cô gái ấy thật sự để ý tới cậu thì chỉ cần anh xảy ra chuyện gì, chắc chắn cô gái ấy sẽ rất sốt ruột!” “Vậy à?” Tiêu Kỳ suy tư gì đó, một lát sau anh ta mới xoay người rời đi.


Cung Ngọc Dao trốn trong chỗ tối, nhìn mấy người bọn họ lần lượt rời đi.


Thấy Phó Vân Đình tới đón Nguyễn Tích Thời đi, trái tim cô ta mới buông lỏng.


Vừa nãy cô ta còn tưởng rằng Cung Hân Du và Nguyễn Tích Thời sẽ đi cùng nhau, như vậy cô ta sẽ không dễ xuống tay.


Trước đây, vì nể tình Nguyễn Tích Thời đã cứu mẹ cô ta nên cô ta đã buông tha cho Nguyễn Tích Thời rất nhiều lần, nhưng lúc này đây, cô ta đã cảm nhận rõ được sự nguy hiểm.


Cô ta sẽ không buông tha cho Nguyễn Tích Thời nữa.


Vừa hay Phó Vân Đình đang ở cạnh Nguyễn Tích Thời, cô ta sẽ diệt trừ mối hại lớn nhất của Phó Minh Tu.


Cung Ngọc Dao nhìn về hướng xe Phó Vân Đình đang chạy với ánh mắt lạnh lẽo, sau đó cô ta quay đầu gọi cấp dưới của mình tới: “Có nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen vừa đi kia không, đuổi theo bọn họ, tìm thời cơ thích hợp rồi cho ho..” Cung Ngọc Dao làm động tác giết người.


Mấy tên cấp dưới nhìn nhau nhưng vẫn đứng im bất động.


Mặt Cung Ngọc Dao tối sầm: “Còn không đi mau đi?”


  • Trước
  • Sau